Ngày hôm ấy, Diêm Lãnh cứ phàn nàn bên tai anh vì vụ tóc tai, nói tới nỗi anh cảm thấy khó chịu, phiền đến phát cáu.
Vậy là chiều đến, hai anh em lục tục kéo nhau tới tiệm làm tóc.
Qua bàn tay điêu luyện của những người thợ, chẳng mấy chốc Diêm Dụ đã lấy lại hình tượng trưởng thành, đ ĩnh đạc và chín chắn khi xưa.
Còn Diêm Lãnh, không biết hắn ta bị đứt dây thần kinh nào mà đột ngột lại đi nhuộm tóc.
Lần nhuộm tóc này có thể nói là đã thay đổi gần như cả con người hắn.
Diêm Dụ nhếch mép nhìn mái tóc màu bạch kim chói mắt của em trai mình, bất chợt dâng lên nụ cười giễu cợt: "Đúng là chỉ có con nít mới làm như vậy.
Em ế là đáng đời!"
Diêm Lãnh thấy bản thân hệt như đang bị cười thẳng vào mặt, thế nhưng hắn cũng không thèm để tâm mà chỉ mải mê ngắm nghía diện mạo mới ở trong gương.
Vài sợi tóc lơ thơ rũ xuống liền bị hắn nhẹ nhàng gạt ra, để lộ một đôi mắt lấp lánh, linh hoạt.
Biết dạo này Diêm Lãnh đang chìm đắm vào tình yêu tươi đẹp nên Diêm Dụ cũng chỉ trêu chọc vài câu rồi thôi.
Anh bảo hắn ta về trước, đợi một lát mới đánh xe đến một cửa hàng chuyên điêu khắc, xếp hình.
Gió ru nhè nhẹ đưa cành lá khẳng khiu đập vào mặt kính, tuyết rơi đầy xuống dưới đất, dần dần tụ thành một mảng.
Giờ phút này, Diêm Dụ đang cùng với nhân viên điêu khắc ở đây thảo luận về những mong muốn trong sản phẩm sắp được tạo ra.
Người đàn ông tỉ mỉ đánh giá từng chi tiết của chiếc bật lửa được làm bằng gỗ có màu hồng nhạt trên tay, sau đó, anh miết nhẹ vào đường cong thon thả, mềm mại của nó, tựa như đang dồn hết tâm lực mà thưởng thức.
Anh chép miệng, đoạn chầm chậm lắc đầu: "Tôi muốn sắc nét hơn một chút, làm thế nào để có thể ghép 99 chiếc bật lửa này thành một đóa hoa đang nở rộ."
Lời anh vừa ra, tiếng kêu ai oán lập tức vang lên từng tràng, từng tràng, như thể vô cùng sầu não.
"Đại ca, anh đùa chúng tôi sao? Đây là gỗ chứ đâu phải kim loại, hơn nữa, anh còn muốn ghép thành một đóa hoa chứ không phải khắc thành một đóa hoa, anh nói chúng tôi phải làm gì?"
"Đúng đó, hình thù kì dị như vậy mà biến chúng thành một tác phẩm nghệ thuật, cái này...!anh có giỏi thì làm!"
"Đây là gỗ Purple Heart, không phải loại gỗ rẻ rề bán đầy chợ, cho nên, nếu anh không thương bọn tôi thì cũng phải trân trọng tiền do chính mình bỏ ra chứ?"
Vẻ mặt Diêm Dụ tỉnh bơ trước những lời khuyên nhủ nghe như vừa xót vừa hận này.
Tùy ý chống cằm vào lòng bàn tay, anh bình thản nói: "Bản thảo phác họa ý tưởng tôi đã gửi cho các anh rồi.
Rốt cuộc các anh đã xem kĩ chưa?"
Một người trong số đó méo miệng, luống cuống hồi lâu mới đáp: "Chúng tôi đã xem kĩ rồi, nhưng mà sợ sai.
Với cả gỗ này đắt lắm, hỏng đâu chúng tôi nào có tiền để mà đền.
Vì vậy, đại ca à, anh có thể tìm người khác được không?"
"Hợp đồng đã kí, giấy trắng mực đen.
Cậu nghĩ có thể à?"
Diêm Dụ trưng ra một nụ cười lạnh, kế tiếp, anh đứng dậy bước ra phía cửa.
Tuy nhiên, vừa mới đi được hai bước, anh bỗng quay đầu lại nói: "Tôi rất giàu, cho nên các cậu không cần lo, cũng không cần tiết kiệm gì cả.
Tôi đã có vợ giúp tôi tiết kiệm."
Người nào người nấy nghệt cả mặt ra, cảm thấy có chút trêu ngươi.
Không thể phủ nhận, đúng là có tiền mua tiên cũng được!
Đứng dưới gốc cây, Diêm Dụ lặng lẽ rút bao thuốc từ trong túi quần ra.
Anh kẹp một điếu vào ngón trỏ và ngón giữa, tay kia bật lửa châm thuốc.
Đôi môi mỏng của người đàn ông tràn ra một làn khói trắng, trong đêm tối, hai mắt của anh híp lại đầy vẻ đăm chiêu.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, anh gợi lên nét cười thích thú, dụi đầu thuốc đỏ ửng vào tường cho tắt hẳn rồi mới vứt vào thùng rác.
Sau khi xong hết tất thảy mọi việc, anh dự định sẽ cầu hôn Quận Hy Ca.
Mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng anh lại chưa cho cô được một hôn lễ đúng ý.
Tận sâu trong đáy lòng, anh luôn thấy bản thân có lỗi, không chỉ bắt cô chờ mình