Không gian lúc này trở nên vô cùng yên tĩnh, Quận Nhĩ Trúc chết lặng, sau đó, cô ta ôm mặt khóc rưng rức: "Ông quát tôi ư?! Ông là ba tôi đó!"
"Ba sao? Tao không có loại con gái như mày!"
Tư Sinh cười khẩy, lời nói ra tàn nhẫn, cay đắng.
Ông ta không biết rằng mọi hành động của mình đã bị một chiếc camera giấu kín thu lại.
Quận Nhĩ Trúc đau đớn trong lòng, uất nghẹn không nói nên lời.
Đang yên đang lành Tư Sinh lại đối xử với cô ta như thế, cô ta đã làm gì sai?
Theo dõi sự việc từ đầu chí cuối, Diêm Dụ nhếch lên nụ cười hài lòng.
Quả đúng như anh dự đoán, Quận Nhĩ Trúc thật sự là con của Tư Sinh với Lăng Tiên.
Nếu không phải đã lường trước, anh sẽ không truy tìm tung tích của cô ta rồi lắp đặt camera.
Xem ra, sự cẩn thận không bao giờ là thừa.
Trời muốn diệt người thì trước tiên phải làm cho người đó phát điên.
Mà Tư Sinh cùng với Quận Nhĩ Trúc thì gần như đã đạt tới trạng thái này.
Thời cơ...!có lẽ cũng đã đến!
Một ngày sau, thời điểm Tư Sinh đang đối mặt với ống kính phóng viên thì trên mặt báo bỗng rầm rộ tin tức Bộ trưởng Bộ quốc phòng tham ô, th@m nhũng, lạm dụng chức vụ và quyền hành.
Hơn thế nữa, ông ta còn ngang nhiên ra tay hành hung một người phụ nữ trẻ ở bệnh viện, dẫn đến làn sóng phẫn nộ của dân chúng đột ngột tăng cao.
Cục diện xoay chuyển, đám phóng viên nhao nhao hướng míc về phía Tư Sinh đòi ông ta phải cho một câu trả lời chính đáng.
Thấy vậy, Tư Sinh lập tức cuống cuồng lấy tay che mặt, mọi sự bình tĩnh đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Ông ta ngó quanh quất nhằm tìm kiếm tên Sang, có điều, hắn ta đã kịp thời lẻn đi bằng cửa sau, để lại một mình ông ta bơ vơ đứng trước đầu sóng ngọn gió.
Tư Sinh cứng họng, ông ta quơ quơ tay chỉ huy đám người bảo vệ cho mình rời khỏi.
Song, còn chưa kịp cử động thì đã bắt gặp cái nhìn khinh bỉ của Đại sứ quán nước bạn, ông ta chẳng thể cười nổi, hai chân như bị đóng băng dính chặt với nền đất.
Lúc này, Diêm Dụ và Quận Hy Ca hiên ngang mở cửa bước vào, toàn thân tỏa ra khí chất lãnh đạm, cao quý.
Tình hình hỗn loạn, không một ai rỗi hơi để ý đến bọn họ mà chỉ chăm chăm giữ chân Tư Sinh.
Diêm Dụ thận trọng dìu Quận Hy Ca, hai người chống tay vào lan can, cụp mắt từ trên cao trông xuống.
"Anh cũng nhanh thật đấy!"
Đôi môi đỏ mọng của Quận Hy Ca cong lên đầy tán thưởng, liếc nhìn góc nghiêng hoàn mỹ của anh, cô không nhịn được mà cười thầm.
Chỉ trong vòng vỏn vẹn một tuần, Diêm Dụ đã có thể lo liệu, giải quyết tất thảy, coi như anh có bản lĩnh! Còn về phần anh làm thế nào, cô không quan tâm, trước nay, cái cô quan tâm chỉ có kết quả!
Ung dung đứng nhìn kẻ thù của mình gặp rắc rối, cảm giác này mới thật thoải mái.
Diêm Dụ rất vui vì được vợ khen, cảm thấy không uổng mấy ngày mấy đêm cật lực chạy đôn chạy đáo.
Anh vươn tay tóm nhẹ eo cô, thuận thế kéo cô ngả vào người mình, hôn l3n chóp mũi cô.
"Ưm...!Diêm Dụ, đây không phải là nhà.
Anh có thể đứng đắn chút không?"
Quận Hy Ca vừa lườm vừa vỗ vào bàn tay hư hỏng của anh, nghiêng đầu nhìn xuống phía dưới.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, Diêm Dụ cũng không tiện đùa giỡn.
Hai người nhàn nhã khoanh tay, vắt chân quan sát dáng vẻ khổ sở của Tư Sinh, biểu cảm vui vẻ khi người gặp họa.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Từ ngoài cửa, một giọng