Sự xuất hiện đột ngột của Quận Nhĩ Trúc khiến cho những người ở đây hoảng hồn một phen.
Cổ áo bị cô ta sống chết giữ chặt, Quận Hy Ca khó thở, sắc mặt chuyển sang xanh trắng.
"Buông cô ấy ra!"
Diêm Dụ thất kinh hô lên một tiếng, anh chống tay lấy đà nhảy qua lan can xuống dưới, trực tiếp đi bằng đường tắt.
Vốn dĩ hai tầng của hội trường này cũng không cao lắm, vì thế, anh không xảy ra vấn đề gì.
Ngược lại là Quận Hy Ca, cô bị Quận Nhĩ Trúc ghì ép sát sao.
Móng tay của cô ta bóp lấy cổ cô, trong lúc hỗn loạn, móng tay ấn xuống da thịt trắng muốt để lại vết trầy rớm máu.
Quận Hy Ca giãy giụa muốn thoát khỏi nhưng không được, Quận Nhĩ Trúc khỏe như một con trâu mộng, vừa đảo mắt vừa gầm gừ bên tai cô.
Thấy hàng loạt mũi súng đang chĩa về phía mình, Quận Nhĩ Trúc có chút run rẩy, song rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh mà cười gằn: "Đứng lại! Nếu các người dám lại đây, vậy thì tôi sẽ gi3t chết cô ta!"
Nói rồi, Quận Nhĩ Trúc rút ra một con dao rọc giấy, trong nháy mắt liền kề lên cổ Quận Hy Ca.
Ánh dao sắc lạnh phản chiếu gương mặt căng thẳng của cô, dọc hai bên thái dương, mồ hôi thi nhau chảy xuống.
Diêm Dụ mặt tái mét, anh giơ tay lên trấn an Quận Hy Ca, hai hàng chân mày cau lại thật chặt.
Người đàn ông mon men muốn tới gần, lập tức liền bị Quận Nhĩ Trúc phát giác.
Cô ta kéo Quận Hy Ca giật lùi về sau, ánh mắt đỏ ngầu dấy lên sự cảnh giác cao độ.
Trong lúc di chuyển, lưỡi dao vẫn luôn đè chặt vào cổ cô, cọ xát qua lại khiến máu bắt đầu thấm ra.
"Không được lại đây!"
Lúc này, Quận Hy Ca bỗng gân cổ quát to, câu nói như cảnh tỉnh Diêm Dụ, cảnh tỉnh cả những người có mặt.
Diêm Dụ giật mình đứng sững lại, toàn thân lạnh toát không nhiệt độ, một nỗi sợ hãi lan tràn trong tâm trí anh, khiến anh không kiềm được mà run lên bần bật.
Song, anh vẫn cố gắng khống chế bản thân, không dám để lộ điểm yếu cho đối phương lợi dụng.
Hai mắt híp lại đầy lạnh lẽo, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?!"
Quận Nhĩ Trúc cười lạnh: "Tôi muốn làm gì chẳng phải anh là người rõ nhất sao?" Vừa nói cô ta vừa hất cằm về phía Tư Sinh, ý tứ biểu lộ hết sức rõ ràng: "Thả ông ấy ra!"
Đám cảnh sát nghe xong liền phản đối: "Yêu cầu cô buông hung khí xuống.
Nếu làm ra hành động quá khích, chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh!"
Như vừa nghe được chuyện cười, Quận Nhĩ Trúc mở miệng trào phúng: "Biện pháp mạnh, các người có khả năng không? Lẽ nào vừa rồi, không phải nhờ Quận Hy Ca các người mới bắt được Tư Sinh sao?"
Những lời xúc phạm của cô ta khiến cả phía cảnh sát lẫn quân đội đều phải hổ thẹn đến mức tức giận.
"Ăn nói hàm hồ!"
Một tên mặc quân phục toan lao lên thì bị Diêm Dụ dùng tay ngăn lại.
Anh biết đây không phải thời điểm thích hợp để xung đột trực diện, bởi chỉ cần sơ sảy một chút thì Quận Hy Ca cũng sẽ mất mạng.
Hít sâu lấy hơi, anh nói: "Chỉ cần cô đảm bảo Hy Ca an toàn, tôi nhất định sẽ thả cô và Tư Sinh đi!"
Quận Nhĩ Trúc mừng rỡ trong lòng, nhưng cô ta không tin Diêm Dụ lại dễ đầu hàng như vậy.
Ngước nhìn anh bằng một ánh mắt ngờ vực, cô ta không chắc chắn hỏi lại: "Anh nói thật chứ?"
Diêm Dụ cam kết: "Tôi nói thật!"
Sự chú ý của anh chưa từng rời khỏi Quận Hy Ca một phút một giây, chỉ sợ trong lúc lơ đễnh, dao sẽ cắt qua cổ cô.
Bấy giờ, sống lưng Quận Hy Ca đã triệt để tê dại, cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh, chân tay dường như cũng rã rời đi.
Những lúc lo lắng hoặc căng thẳng quá độ, tình trạng này sẽ thường xuyên xuất hiện, vì thế mà Cố Trình luôn dặn dò cô phải giữ tâm tình ổn định.
Trong ranh giới giữa sự sống, cái chết, có tài giỏi đến mấy Quận Hy Ca cũng không thể điềm tĩnh được nữa.
Cảm nhận lưỡi dao dần dần đi sâu