Bữa cơm kết thúc trong không khí hòa bình và yên ổn.
Diêm Dụ nhàn hạ buông đũa, anh nháy mắt ra vẻ ám hiệu rồi nhẹ nhàng nói với Quận Hy Ca: "Em đợi tôi một chút."
Nói rồi, anh thong dong nâng bước rẽ qua dãy hành lang dài.
Đi được một đoạn, anh bất chợt thấy gã đàn ông lúc nãy đang bận rộn chắp tay chỉ đạo nhân viên, trong giọng nói hình như còn xen lẫn cả sự lo lắng, sốt ruột.
"Mau lên, khách ở phòng số 13 đang đợi...!Cô kia nữa, còn muốn chần chờ cái gì? Trời ạ, tôi đã bảo các cô phải quý trọng thời gian cơ mà..."
Cô gái bị gã đàn ông gọi tên, thoáng đần người, song, ánh mắt si mê trước sau vẫn không thèm chớp, cố chấp dán chặt lên cơ thể hoàn mỹ của Diêm Dụ.
Bàn tay cầm đ ĩa của cô ta run run vì kích động, thâm tâm gào thét như hổ đói, chỉ hận không thể bổ nhào vào anh ngay lập tức.
Người đàn ông này thật sự vô cùng tuấn tú, cũng rất giống bạch mã hoàng tử mà cô ta hằng mơ ước!
"Này, cô kia!"
Gã đàn ông nói đến sùi bọt mép mà cô gái vẫn đứng đơ như tượng sáp.
Ông tức giận cau mày, hoài nghi nhìn theo cô gái, còn chưa kịp mở miệng quát lên thì đã bị gương mặt lạnh nhạt của anh dọa sợ.
"Diêm thiếu...!Sao ngài lại đến tận đây?!" Gã đàn ông buột miệng hô to.
Diêm Dụ khẽ nhếch môi, đôi đồng tử đen láy lướt một vòng rộng.
Anh chỉ vào những món ăn đắt đỏ trên bàn, tùy tiện hỏi: "Có khách VIP à?"
Nhà hàng này là nơi dừng chân thường xuyên của các thương nhân, đại gia, những người thuộc tầng lớp thượng lưu, giàu có.
Nhưng có một điều mà hầu hết thực khách đều nắm rõ, đó chính là không phải ai cũng có đủ đặc quyền để được làm thẻ VIP.
Nhân lúc đang rảnh rỗi, Diêm Dụ muốn tranh thủ khảo sát tình hình kinh doanh ở đây, tiện thể thu thập số liệu khách hàng để có thể kịp thời điều chỉnh phương án trong năm tới.
"Dạ, là Âu Dương gia ạ! Nghe nói hôm nay thiếu gia Âu Dương Phương đang xem mắt với một tiểu thư đài các vùng ngoại thành, chỗ thức ăn này đều là chuẩn bị cho bọn họ." Gã đàn ông vô tư thuật lại những gì mình nghe ngóng được, không hề biết rằng chỉ vì một câu nói này mà sắp có người gặp hạn.
Diêm Dụ nghe xong, sắc mặt hơi đổi.
Âu Dương Phương? Chính là cái tên đã từ hôn với Quận Hy Ca chỉ vì lý do cô bị tàn tật ư?
Vừa nghĩ đến đây, Diêm Dụ liền cảm thấy nóng máu.
Anh siết hai tay thành đấm, trên bắp tay nổi cộm những đường gân chằng chịt, một tia sát ý toát lên trong mắt nhưng rất nhanh liền tiêu tán không còn một mảnh.
Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, có thể nói tính kiềm chế và sự ngụy trang của người đàn ông này rất tốt.
Diêm Dụ bước hai bước lại gần con cua hoàng đế to bự đặt giữa bàn, anh vô thức gõ ngón tay, khóe miệng câu lên một nụ cười giễu cợt kèm âm hiểm.
Anh bỗng lên tiếng: "Chú có loại thuốc nào...!có thể làm cho con người ta hưng phấn đến mức khó lòng chống cự lại không?"
"Ý của ngài là?" Gã đàn ông không chắc chắn hỏi lại.
Đang yên đang lành thiếu gia cần loại thuốc đó làm gì?
Lẽ nào...
Trong đầu xẹt qua hình ảnh của người phụ nữ tàn tật có ngoại hình kiều diễm ban nãy, ông ta nuốt nước bọt, nhìn Diêm Dụ với ánh mắt ý vị.
Gu của thiếu gia sẽ không mặn thế chứ?
"Không có à?"
Diêm Dụ đã có chút mất kiên nhẫn, hai đầu chân mày cũng bắt đầu nhíu lại.
Anh không muốn để cô phải chờ đợi lâu.
"Có, có, tôi đi lấy ngay đây."
Gã đàn ông hoảng hồn chạy như bay, trong lòng thầm lẩm nhẩm xin lỗi Quận Hy Ca một ngàn lần.
Ông chỉ là một quản lý nhỏ nhoi, dù có xót thương cho số phận người khác thì cũng lực bất tòng tâm.
Ai cũng biết Diêm Dụ có tính h@m muốn cao, dường như không phải ở mức bình thường nữa.
Chỉ có thể trách cô gái kia xui xẻo, xuất hiện đúng lúc thiếu