Âu Dương Phương cau có phủi tay áo, miệng vẫn không ngừng cằn nhằn vài câu không rõ nghĩa.
Đại khái khoảng mấy chục giây sau, hắn mới dời mắt khỏi chiếc áo hiệu Armani trên người, bực bội chửi thề trong lòng.
Ngay khi vừa bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của Quận Hy Ca, hắn ta há hốc mồm vì sửng sốt.
Khuôn mặt Âu Dương Phương lướt qua vẻ kinh ngạc, hắn đưa tay vuốt môi, lộ ra nụ cười khinh khỉnh hàm chứa ý mỉa mai: "Đã lâu không gặp, vị hôn thê cũ của tôi."
Quận Hy Ca lạnh lùng thu mắt lại, dù chỉ nửa lời cũng không muốn nói, bởi vì cô thấy không đáng!
Nhìn Quận Hy Ca bày ra bộ dạng cao lãnh không đoái hoài gì đến mình, Âu Dương Phương cũng không tức giận, ngược lại còn bĩu môi cười cười: "Tàn phế rồi mà còn tỏ vẻ thanh cao cái rắm gì?"
"Anh nói ai tàn phế?!"
An Cửu nghe vậy thì bật dậy, rốt cuộc cũng không nhịn nhục nữa, cô quát một tiếng đanh thép, dữ dội.
Âu Dương Phương hếch cằm cười ha hả: "Ngoài tiểu thư của cô ra thì còn ai? Người từng mang ánh hào quang khi xưa bây giờ đã trở thành phế nhân, có thấy nực cười không hả? Yên phận ở nhà làm phu nhân nhà giàu không chịu, lại còn theo dõi tôi đến chỗ này.
Quận Hy Ca, có phải cô nhớ tôi đến phát điên rồi không?"
Ánh mắt Quận Hy Ca lóe lên tia lạnh lẽo, cô thờ ơ mở miệng, không buồn nâng mắt nhìn hắn: "Phế nhân thì đã sao? So với rác rưởi bốc mùi hôi tanh, tôi tự thấy bản thân vẫn còn có giá trị..."
Cô dừng lại, bờ môi căng mọng kéo lên một độ cong ác liệt: "Chí ít thì tôi không hề bị người ta ghét bỏ như rác."
"Cô!"
Âu Dương Phương thẹn quá hóa giận, Quận Hy Ca đang mắng chửi hắn là rác ư?
Hắn gầm lên một tiếng rõ to, toan giơ tay tát cô thì đã bị An Cửu dứt khoát ngăn lại.
An Cửu đạp mạnh vào cẳng chân của Âu Dương Phương, hắn ta không giữ được thăng bằng, lập tức lảo đảo lùi về sau, thắt lưng thuận thế va vào mép bàn nhọn hoắt.
"Con đi3m này!"
Sắc mặt Âu Dương Phương đỏ au, hắn phun ra những lời th ô tục, tròng mắt trợn ngược vì đau.
Mọi người xung quanh bị động tĩnh này thu hút, bản năng hóng hớt trỗi dậy, một số người còn trực tiếp ngừng đũa mà sáp lại gần xem kịch hay.
An Cửu tức tối bồi cho hắn thêm một phát, lực còn mạnh hơn cả lần trước, đảm bảo rằng hắn sẽ phải nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày.
"A!"
Âu Dương Phương vất vả né tránh nhưng hoàn toàn vô ích, hắn mặc dù là đàn ông nhưng lại không thể thoát khỏi vòng tay của một cô gái, hắn chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy mất mặt.
Quận Hy Ca gằn giọng, đôi con ngươi sâu thẳm híp chặt: "Miệng chó không mọc được ngà voi.
An Cửu, không cần thiết phải phí thì giờ với hắn."
"Vâng." An Cửu hừ lạnh dứ nắm đấm hăm dọa.
Những lời bàn tàn xì xào vang lên ầm ĩ, nhanh chóng biến nơi đây thành một cái chợ.
Chính vào thời khắc này, một tốp bảo vệ cao lớn bỗng từ đâu ùa tới như nước lũ, kịp thời xuất hiện để giải tán đám đông và duy trì trật tự, ổn định.
"Cút đi!"
Âu Dương Phương trừng mắt với một tên bảo vệ trong số đó, hắn nhếch miệng, hùng hồn nói với Quận Hy Ca: "Nể mặt hai nhà từng quen biết, tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này, nhưng nhất định không có lần sau.
Tôi cấm cô không được phá hỏng buổi xem mắt của tôi, nếu không thì cô chết chắc!"
Hắn cứ ngỡ khi nghe những lời này, Quận Hy Ca sẽ rất cảm kích hoặc biết ơn hắn, thế nhưng, hắn chỉ thấy cô gái trước mặt lặng thinh không đáp, hai cánh tay thon nhỏ vòng ra đằng trước, trong mắt ngập tràn cảm xúc phiền toái cùng với buồn bực.
Âu Dương Phương chau mày, hắn kiêu căng phách lối tiếp: "Giữa tôi với cô đã không còn quan hệ gì nữa, cô đừng có như âm hồn bất tán mà bám dính lấy tôi không buông.
Đức hạnh của cô ở đâu rồi hả, chồng cô không quản cô ư?"
"Âu Dương Phương, mẹ nó anh nói đủ chưa?! Vốn dĩ ban đầu đã không có quan