Cuối xuân đầu hè, gió ngoài cửa sổ nhè nhẹ ru.
Trong phòng tắm phát ra câu hỏi của Quận Hy Ca cùng với giọng nói thiếu liêm sỉ của Diêm Dụ.
Hơi nước bốc lên mù mịt, lan ra khắp cả căn phòng.
"Sao anh cứ thích sờ linh tinh vậy?" Quận Hy Ca không khách khí vỗ vào mu bàn tay anh.
Diêm Dụ làm ra vẻ ngơ ngác, anh nói đúng lý hợp tình: "Anh sờ linh tinh lúc nào, rõ ràng là bàn tay này."
Nói rồi còn gõ gõ vài cái, nhưng cuối cùng đâu vẫn đóng đấy.
Bàn tay chai sạn tru du trên những đường cong lả lướt, hai mắt Diêm Dụ sáng rực.
Quận Hy Ca trừng mắt: "Anh đừng xoa bóp chỗ đó..."
"Chỗ đó là chỗ nào?" Diêm Dụ lộ ra nụ cười ngả ngớn, hơi thở vô cùng ám muội.
Vành tai Quận Hy Ca đỏ ửng, cô bị anh ép lên trên tường, từ đầu chí cuối chỉ có thể quẫn bách cắn cắn môi.
Bọt trắng vương đầy trên da thịt hai người, cô dùng tay đẩy khuôn ngực săn chắc của anh, đôi môi đỏ khẽ cong, quyết định hôn anh một phen.
Diêm Dụ bị hôn đến mụ mị đầu óc, nhưng sức lực của phụ nữ sao có thể so với đàn ông, huống chi bây giờ anh lại đang có phản ứng.
Sau đó, Quận Hy Ca bị anh ác ý giày vò, thân thể sắp tan thành nước.
Cô mềm nhũn đè lên người anh, thần kinh Diêm Dụ triệt để tê dại, gắng gượng đè nén d*c vọng đang dâng trào.
Anh gấp gáp xả nước, ngay trước khi đánh mất lý trí thì đã nhanh chóng bế cô ra ngoài.
Cầm máy sấy c ắm vào ổ điện, những ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc cô, tùy ý để cho làn gió ấm áp thổi bay ẩm ướt.
Quận Hy Ca híp mắt hưởng thụ, từ đầu mày đến cuối mắt đều hiện lên nét hạnh phúc.
Rất dễ dàng nhận ra cô đã thu bớt khí lạnh trên người, ở gần anh chỉ còn lại sự dịu dàng, uyển chuyển mà thôi.
Dáng vẻ này hoàn toàn chinh phục lòng ham hư vinh của Diêm Dụ.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, cằm tì l3n đỉnh đầu cô, đoạn cất giọng trầm khàn: "Bảo bối..."
"Hửm?"
"Bảo bối..."
"Anh nói đi!" Quận Hy Ca cau mày quát khẽ.
"Bảo bối..."
Diêm Dụ chẳng có gì muốn nói cả, chỉ là anh thích gọi cô như vậy.
Có cảm giác thân thiết, dễ chịu.
Quận Hy Ca mặc kệ anh, Diêm Dụ cứ thế càm ràm bên tai cô suốt nửa tiếng, phiền đến nỗi màng nhĩ của cô cũng muốn biểu tình.
Dùng cùi chỏ huých nhẹ bả vai anh, Quận Hy Ca không kìm được nạt nộ: "Diêm Dụ, anh không biết chán là gì hả?!"
"Em quát anh?"
Lời vừa ra Diêm Dụ liền xụ mặt, ngữ điệu uất ức, đáng thương.
Anh dụi đầu vào mặt cô, gò má Quận Hy Ca bị những sợi tóc ngắn ngủn của anh chọc, vừa ngứa lại vừa tức.
"Em quát anh đấy thì sao?" Quận Hy Ca gảy gảy tóc anh, cô mở miệng khiêu khích.
Diêm Dụ như được bật công tắc, anh ôm chặt cô không buông, cho dù Quận Hy Ca có đẩy thế nào thì cũng vô dụng.
Anh y hệt như cao da chó, đã dính là cứ dính mãi.
Một lát sau, anh nhẹ giọng nói với cô: "Anh sẽ dính em như vậy, dính suốt đời luôn."
Quận Hy Ca bất lực đỡ trán, cảm thấy người đàn ông này đã bị chiều hư, được voi rồi còn đòi tiên.
Cô đẩy anh ra nằm xuống giường, Diêm Dụ kè kè bên cô, cánh tay dài màu mật ong chắc khỏe đặt ngang, cứ thế để cô gối đầu lên.
"Được rồi, anh sẽ bị tê tay đấy!"
Vẻ mặt Quận Hy Ca không nỡ, nếu nằm như vậy cả buổi thì thật không ổn chút nào.
Có điều, Diêm Dụ lại coi đây là việc hết sức vinh hạnh, anh nở nụ cười tỏa nắng, đưa tay vuốt tóc cô.
"Không sao, cỡ này anh vẫn chịu được."
Dừng lại vài giây, Diêm Dụ búng nhẹ lên chóp mũi cô, anh cất giọng lưu manh: "Người của em không yếu như em nghĩ đâu."
"Anh không yếu?"