Bữa cơm trưa đã kết thúc từ một tiếng trước.
Bấy giờ, ông cụ Diêm đang thảnh thơi ngồi giữa phòng khách, vừa uống trà vừa xem TV.
Thấy hai người đi xuống, ông liền nhăn mày, sau đó ôn tồn hỏi: "Về sớm thế à? Sao không ở lại chơi thêm chút nữa?"
Diêm Dụ cười nhẹ nhìn ông, anh đáp: "Bọn cháu phải về nhà bồi dưỡng tình cảm chứ? Mà ông à, ngày mai cháu mạn phép xin nghỉ việc ở công ty..." Nói đến đây, anh liếc qua Quận Hy Ca, ánh mắt đầy vẻ thâm tình: "Để đưa vợ cháu đi hẹn hò."
Ông cụ Diêm ngỡ ngàng, lườm lườm anh rồi lầm bầm: "Mấy cái đứa này thật chẳng biết thương cho thân già gì cả..." Suốt ngày ở trước mặt ông mà ân ân ái ái, làm ông nhớ đến bà cụ đã mất của mình.
Vành mắt ông cụ đỏ hoe, Diêm Dụ thừa hiểu tâm tình ông, anh cười trêu: "Cháu nghĩ ông nên kiếm lấy một người bạn già, rồi cháu sẽ bày cách cho ông hẹn hò."
"Nói vớ vẩn gì hả?! Còn không mau đi ăn cơm?" Ông cụ Diêm trợn mắt quát khẽ, mặt hằm hằm tỏ vẻ nghiêm nghị.
Diêm Dụ nhún vai rời đi, đến trước cửa phòng bếp thì thấy thím Quyên đang dọn đồ ra.
Bà ta tươi cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hằn rõ: "Đại thiếu gia."
Đầu mày hơi nhấc lên cao, Diêm Dụ mặt không biểu tình gật gật đầu.
Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Quận Hy Ca, quan sát một lượt thức ăn trên bàn, nói: "Làm phiền thím hâm lại bát súp gà ấy, Hy Ca không ăn được lạnh."
Thím Quyên chớp mắt che giấu sự chán ghét và không tình nguyện, bà ta nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhanh chóng bật bếp hâm nóng bát súp gà.
Lửa bếp cháy bùng bùng, dữ dội, hai mắt thím Quyên híp lại, đột nhiên nảy ra ý xấu.
Bà ta cảnh giác ngó ra bàn ăn, sau khi chắc chắn bên ngoài không nhìn thấy gì, bà mới mở vung nồi ra, tròng mắt đảo loạn, nhổ một ngụm nước bọt vào trong.
Thím Quyên vốn là dân quê nghèo, cho nên có những thói hư tật xấu đã ăn sâu vào máu không loại bỏ được.
Chẳng hạn như ba năm trước, khi con trai của bà lấy vợ, bà đã hành hạ con dâu khiến nó không chịu nổi mà nằng nặc đòi ly hôn.
Hai vợ chồng kiện nhau ra tòa, người con dâu đó còn phải bồi thường một khoản không nhỏ, lúc ấy bà ta đã được ối tiền, cùng với con trai thoải mái tiêu sài một thời gian dài.
Không dừng lại ở đó, bà ta còn hay ăn cắp vặt, cũng đã lấy đi không ít thứ từ Diêm gia.
Mặc dù rất sợ bị phát hiện, thế nhưng sức hút của đồng tiền quá lớn.
Bà ta đã bị lu mờ lý trí, trong lúc thần không biết quỷ hay đã cả gan trộm đi...
Trừ phóng hỏa giết người ra, những việc tệ hơn nữa bà ta cũng có thể làm, nói chi là việc này.
Chỉ là khiến Quận Hy Ca ăn phải một số thứ không sạch sẽ, cũng không tính là quá đáng, coi như trút nỗi giận bị ông cụ Diêm đình chỉ một tuần làm việc.
Thâm tâm thím Quyên nghĩ vậy, cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Bà ta hoàn toàn không nhận thức được bản thân ti tiện, bẩn thỉu đến cỡ nào.
Nếu không phải nhờ sự nâng đỡ của Triệu Lan Ngọc, bà ta chắc chắn sẽ không có cơ hội được làm người hầu phục vụ trong một gia tộc cao quý như Diêm gia.
Lúc này, Quận Hy Ca đang thản nhiên dùng bữa.
Cô vươn tay muốn gắp lấy miếng cá hấp trên bàn thì bất chợt bị Diêm Dụ đẩy ra.
Cô trừng mắt khó hiểu, quay sang chất vấn người đàn ông: "Anh đừng có trẻ con nữa được không?!"
Diêm Dụ ung dung chống cằm, đôi mắt đen trắng rõ ràng khóa chặt cô, im lặng một lát, anh mới chậm rãi mở miệng: "Thôi nào, anh chỉ trẻ con với mình em mà..."
"Nhưng em muốn ăn cá." Quận Hy Ca không khỏi tức giận, nhiều lúc không hiểu nổi mạch suy nghĩ của anh.
"Vậy anh gắp cho em." Diêm Dụ nhe răng cười, anh cầm đũa gắp miếng cá thả vào bát cô, còn ra vẻ chín chắn nói: "Hy Ca, chẳng phải em bảo hẹn hò sao? Đây chính là bước đầu tiên của hẹn hò đó!"
Quận Hy Ca nhíu mày, người đàn ông này luôn có những lý lẽ cô không thể bắt bẻ.
Cô bĩu môi "xùy" một tiếng, nhẹ nhàng và cơm vào miệng.
Muốn ăn chung thì cứ nói, làm