Cơm nước xong xuôi, Quận Hy Ca đọc sách khoảng 15 phút rồi mới lên giường đi ngủ.
Diêm Dụ hôn lên tóc cô, anh đóng cửa sang phòng kế bên.
Xử lý một đống văn kiện, xem xét các hạng mục rồi bàn giao cho thư ký đến lấy.
Nhìn đồng hồ đã điểm 5h chiều, Diêm Dụ liền gọi điện cho đối tác bên Singapore.
Giọng một người phụ nữ vang lên, "Xin chào, đây là văn phòng của ngài Amber! Cho hỏi có chuyện gì ạ?"
Diêm Dụ từ tốn trả lời: "Tôi là CEO của Tập đoàn Diêm thị, vào tuần trước, tôi và ngài Amber đã kí kết một hợp đồng."
"Được ạ, xin Diêm tiên sinh đợi một lát."
Không lâu sau thì Amber đã nghe máy.
Sau vài phút hàn huyên, chào hỏi, hai người vào đề tài chính.
Diêm Dụ lên tiếng trước: "Ngài Amber, về dự án thu mua bất động sản ở Đế Đô, ngài có ý kiến gì không?"
Đối phương cười một tiếng thật to, âm sắc cực kì hào sảng: "Diêm tiên sinh, tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của anh.
Hy vọng sự hợp tác của chúng ta sẽ thành công mở rộng tài nguyên cũng như sự phát triển của hai công ty.
Anh cứ theo hợp đồng mà làm là được..."
Diêm Dụ nhìn ánh hoàng hôn phía xa, anh lãnh đạm cất lời: "Khi nào ngài về nước thì hãy báo với tôi, tôi sẽ thết đãi ngài cẩn thận."
"Ồ, cảm ơn anh!"
Cuộc gọi rốt cuộc cũng kết thúc, Diêm Dụ mệt mỏi xoa xoa bả vai đau nhức.
Anh tắt máy tính, ánh mắt đột ngột va vào chiếc bật lửa đặt gọn trong góc tủ.
Cầm nó lên ngắm nghía một hồi, quyết định đi gặp ông cụ.
"Cốc...!cốc..."
Cửa phòng bị gõ vang, ông cụ tháo kính đặt lên mặt bàn, gấp tờ báo trong tay lại.
"Vào đi!"
Diêm Dụ sải bước lớn, nhanh chóng khép cửa lại.
Anh ngồi đối diện ông cụ, không nói không rằng đặt chiếc bật lửa lên.
Ngay khi trông thấy chiếc bật lửa, ông cụ lập tức há hốc mồm vì sững sờ.
Ông run run cầm nó lên, miết nhẹ vào hình con sói được khắc trên vỏ, kí ức thoáng xoay chuyển...
"Con đem số tài sản ấy đi đâu rồi? Có biết giá trị của nó lớn cỡ nào không?"
Ông cụ tức giận quát vào mặt ba của Diêm Dụ.
Ông Diêm dáng vẻ cà lơ phất phơ, cổ áo dính đầy dấu son, lúc đó vẫn còn khá trẻ.
Ông cụ nhớ mang máng là Triệu Lan Ngọc vừa mới sinh nở không bao lâu thì con trai đã ra ngoài ngoại tình.
Trái ngược với sự giận dữ của ông cụ, ông Diêm chỉ nhàn nhạt vuốt tóc, bình thản nói: "Ba không cần lo, con đã gửi hết vào ngân hàng bên Thụy Sĩ rồi, đảm bảo không có sơ hở."
Dứt lời, ông Diêm đẩy một chiếc bật lửa màu bạc ra, giải thích: "Đây là chìa khóa, tạm thời con sẽ cất giữ."
"Nghịch tử!" Ông cụ không suy nghĩ mà cầm gập batoong đánh tới tấp vào người con trai, hai mắt đỏ ngầu quát lớn: "Mày có biết mảnh đất đó quan trọng thế nào không?! Nếu để rơi vào tay người ngoài, Diêm gia sẽ mất hết tất cả!"
"Ba đúng là lo lắng thừa thãi!" Ông Diêm đứng phắt dậy xô cửa bỏ đi, còn không quên cầm theo chiếc bật lửa.
"Được, ba đã nói vậy thì con sẽ giao nó cho Tư Sinh, để xem bao giờ Diêm gia sụp đổ như lời ba nói..."
Tư Sinh là bạn thuở niên thiếu của ông Diêm, thời điểm đó vẫn chưa leo được đến vị trí như hiện tại.
Giờ đây, thanh âm ấy dường như vẫn còn văng vẳng trong tâm trí ông cụ.
Chiếc bật lửa mất tăm mất tích, không biết đã rơi vào tay kẻ nào.
Ông cụ đoán chắc Bộ trưởng Tư Sinh đang cất giấu nó, nhưng vì không có chứng cứ nên không tiện đòi lại.
Bẵng đi bao nhiêu năm, Diêm Dụ đột nhiên đưa nó đến trước mặt ông, cho nên tất nhiên ông không khỏi hốt hoảng.
"Ông nội?"
Ông cụ Diêm hoàn hồn, ngước mắt nhìn Diêm Dụ vài giây, cổ họng nhả ra từng câu từng chữ đanh thép: "Rốt cuộc cháu lấy nó ở đâu?"
Diêm Dụ cúi mặt, ông cụ nhìn không rõ thần sắc của anh, chỉ nghe anh điềm nhiên đáp: "Từ chỗ lão già Tư Sinh, khoảng nửa năm trước ạ."
Ông cụ đập bàn thể hiện sự tức giận, gân trên trán giần giật: "Tại sao cháu không nói cho ta biết?! Nửa năm cũng không ngắn một chút nào!"
Đây vốn dĩ không phải là một thứ đồ tầm thường, Diêm Dụ ôm nó trong người không biết sẽ còn rước thêm bao nhiêu họa nữa? Thảo nào dạo gần đây Tư Sinh lại hay hỏi thăm đến ông cụ như vậy, thì ra là có lý do cả.
Rất có thể ông ta sẽ làm mọi cách để đoạt lại chiếc bật lửa này, suy cho cùng, mảnh đất ấy rất quan trọng đối với sự nghiệp