Lúc này, tại bệnh viện Đế Đô, Quận Nhĩ Trúc vừa mới tỉnh dậy chưa lâu.
Bởi vì không có người chăm nom bên cạnh, cho nên cô ta chỉ đành tự làm mọi việc, cố nén đau đớn mà bước xuống giường uống nước.
Cô ta nhìn dáng vẻ tồi tàn của bản thân trong gương, quả thực tức muốn ứa gan.
Toàn bộ khuôn mặt đẹp đẽ đều bị cào rách, sưng phù.
Bây giờ, cô ta chỉ cần hơi động nhẹ một chút là đã thấy đau rồi.
Nghĩ đến người đàn bà đanh đá, chua ngoa kia, Quận Nhĩ Trúc không nhịn được sởn tóc gáy.
Thủ đoạn của bà ta quá dã man, Quận Nhĩ Trúc bị hành hạ đến nỗi thân tàn ma dại, sống dở chết dở.
Mà Thiệu Mẫn, gã đàn ông khốn đó không hề nói cho cô ta biết rằng vợ của ông ta lại là một người dữ dằn như vậy.
Sẵn sàng đánh ghen bất chấp mọi thứ, thậm chí...!bà ta còn điên cuồng tới mức quay lại cơ thể trần như nhộng của Quận Nhĩ Trúc mà làm chứng cứ uy hiếp.
Quận Nhĩ Trúc rất sợ đoạn video đó bị tuồn ra ngoài, khi ấy, cô ta không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.
Bàn tay sờ sờ lên lớp gạc băng trên mặt, Quận Nhĩ Trúc nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu đáng sợ.
Cô ta nhanh chóng mở điện thoại ra để kiểm tra, ngoài một cuộc gọi nhỡ từ "Kim chủ" thì không có bất cứ một số nào khác.
"Nực cười! Quá nực cười!"
Quận Nhĩ Trúc nở một nụ cười không mấy vui vẻ, cô ta nằm viện vậy mà không một ai quan tâm cô ta.
Rốt cuộc cô ta là cái thá gì? Ngay cả vị Triệu phu nhân cao quý kia nữa, rõ ràng cô ta đã gọi điện cầu cứu bà, nhưng bà lại không nghe...
Chẳng còn cách nào khác, Quận Nhĩ Trúc chỉ có thể chủ động mà thôi.
Có điều, trái với sự mong đợi của cô ta, điện thoại Triệu Lan Ngọc đã tắt máy.
Hiện tại, bà đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của Diêm Dụ cùng với Quận Hy Ca.
Những lời mà họ viết trong giấy, bà cũng đã đọc rồi.
Đọc xong, bà cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Bởi lẽ bà không biết những việc bản thân đang làm là đúng hay là sai?
Ngăn cản tình yêu của đôi trẻ sao? Liệu bà có ác quá không?
"Tút...!tút!"
Quận Nhĩ Trúc bực bội siết chặt điện thoại, cô ta hít sâu, chuyển sang gọi cho "Kim chủ".
Mà vị kim chủ này lại đang ở trong phòng làm việc, cam chịu cúi đầu lắng nghe Tư Sinh mắng chửi.
Sau khi chuông điện thoại reo, anh ta vội vàng tắt đi, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, động tác liền khựng lại ngay tắp lự.
Cung kính dâng điện thoại lên cho Tư Sinh, người đàn ông khom lưng nói: "Bộ trưởng, Quận tiểu thư gọi ạ."
Nghe đến tên người này, ánh mắt Tư Sinh lập tức lóe sáng.
Ông ta vô thức ngồi thẳng lưng, phất phất tay.
Nhận được lệnh, tên thuộc hạ liền nhấn nút nghe.
Giọng nói nức nở yếu đuối của Quận Nhĩ Trúc vang lên như mũi kim đâm thẳng vào lòng Tư Sinh, khiến tim ông ta trật mất vài nhịp.
"Sang, người ta đang ở bệnh viện đây này...!Anh không đến thăm người ta gì cả!"
Người đàn ông tên Sang khẽ nhíu mày, sau đó chần chờ hỏi: "Cô bị làm sao vậy?"
"Em..." Quận Nhĩ Trúc muốn giận dỗi nhưng lại không biết nói sao cho phải, cô ta nhìn ra ngoài cửa phòng bệnh, người qua người lại ồn ào, tâm trạng vốn đã không tốt nay lại càng trở nên tệ hơn.
Cô ta mất kiểm soát hét vào điện thoại: "Em bị đánh được chưa?!"
Nói xong, cô ta liền cúp điện thoại, điên tiết hất đổ đồ vật trên bàn, đoạn ôm ngực th ở dốc.
Sang là người đã bao nuôi Quận Nhĩ Trúc bấy lâu nay, đồng thời cũng là người ngỏ ý muốn hợp tác với cô ta hủy hoại Quận Hy Ca.
Lần đầu tiên gặp mặt, gã đã hẹn cô ở một nơi khá kín đáo, đối diện với khách sạn tầm trung.
Phía sau anh ta còn có ông chủ, Quận Nhĩ Trúc vất vả lắm mới gặp được, nào ngờ người đó lại là ngài Bộ trưởng quyền lực thường xuất hiện trên TV.
Ban đầu