Trời đã nhá nhem tối, khi Quận Nhĩ Trúc thức giấc một lần nữa và phát hiện ra chiếc thẻ ngân hàng màu đen trong túi xách, cô ta kinh ngạc không thôi.
Lúc trưa, cô ta còn đang tức giận vì bị mất thẻ ngân hàng, vậy mà bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện, đây chính là cầu được ước thấy trong truyền thuyết sao?
Khóe miệng nhếch lên đầy sung sướng, Quận Nhĩ Trúc chẳng thèm quan tâm nó đến từ đâu, cô ta nắm chắc chiếc thẻ trong tay, dự định ra ngoài một chuyến.
Cơm bệnh viện đã khiến cô ta chán ngấy!
Vừa mới ra tới cửa thì bóng dáng của Tĩnh Tuyết đã đập vào mắt.
Trên tay bà là một hộp cơm, ngay khi nhìn thấy Quận Nhĩ Trúc, bà cố nặn ra một nụ cười, đoạn kéo cô ta vào trong.
"Con gái, mẹ mang đồ ăn đến cho con đây."
"Mẹ..."
Quận Nhĩ Trúc nhíu mày, mắt thấy bà lấy ra tô canh gà bổ dưỡng liền thốt lên một câu.
Cô ta không thích thứ mùi hăng hắc của thuốc bắc trong canh gà chút nào.
Cô ta vốn muốn từ chối, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt phức tạp của bà chỉ đành nhắm mắt mà ăn.
Tĩnh Tuyết bỗng nhiên hỏi: "Trong thời gian qua con đã làm gì?"
"Con..." Quận Nhĩ Trúc giật thót, cô ta cúi gằm mặt: "Sao mẹ lại hỏi vậy?"
"Không có gì."
Tĩnh Tuyết lắc đầu, nếu cô ta đã không nói thì bà cũng không tiện hỏi nhiều.
Căn bản là chuyện này chẳng phải chuyện hay ho gì, nói ra cũng chỉ thêm mất mặt mà thôi.
Quận Nhĩ Trúc không biết chuyện mình ra ngoài lăng loàn với đàn ông đã bị ba mẹ nhìn thấu.
Sau khi ăn xong canh gà, cô ta nằm xuống giường, đợi mãi thấy Tĩnh Tuyết vẫn chưa đi liền có ý định đuổi người: "Mẹ không về ạ?"
"Con ngủ đi, mẹ ở đây một lát."
"Mẹ về đi, con ở một mình là được rồi." Quận Nhĩ Trúc không cho là vậy, cô ta còn đang nóng lòng muốn được sử dụng thẻ đen, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng trong mắt Tĩnh Tuyết.
Thấy Quận Nhĩ Trúc phản ứng như vậy, bà cảm thấy vô cùng đau lòng.
Mặc dù hai người không phải ruột thịt nhưng dẫu gì cũng đã chung sống với nhau bao nhiêu năm, nói không có tình cảm là nói dối.
Tận mắt chứng kiến đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện qua một đêm liền biến thành loại phụ nữ mà bà ghét nhất, bà không sao diễn tả được tâm trạng của mình.
Đang lúc Tĩnh Tuyết còn chìm trong mông lung thì Quận Nhĩ Trúc bỗng gắt gỏng: "Mẹ mau về đi để con còn nghỉ ngơi!"
Bây giờ Quận Nhĩ Trúc cũng không buồn diễn kịch hay vào vai một đứa con gái hiền thảo nữa.
Tính cách thật của cô ta không phải như vậy.
Từ trước đến nay, cô ta chưa từng coi những người trong Quận gia là người thân.
Cô ta chỉ muốn tìm lại gia đình thật sự đã thất lạc bấy lâu.
"Con nghỉ ngơi cho tốt nhé!"
Tĩnh Tuyết vừa đi, Quận Nhĩ Trúc lập tức ngồi dậy, hai mắt lấp lánh nhìn vào chiếc thẻ trong tay.
Cô ta vào nhà vệ sinh sửa soạn tóc tai, nghĩ bụng bộ dạng của bản thân không thích hợp ra ngoài.
Vì vậy, cô ta nhanh chóng quyết định sẽ gọi dịch vụ tiện ích, cô ta có tiền mà.
Giờ khắc này, Quận Hy Ca đang trên đường đến bệnh viện thăm cô em gái của mình.
Không khí trong xe có vẻ không được tốt lắm, Diêm Dụ lái xe mà mi tâm cứ cau chặt.
Anh tăng nhanh tốc độ, vút một cái vượt đèn đỏ, suýt chút nữa thì đã đâm sầm vào xe người ta.
Quận Hy Ca quay sang nhìn anh, cô nghẹn một hơi ở cổ họng, khó khăn nói thành lời: "Anh đừng tức giận nữa được không?"
"Anh đâu có tức giận, anh rất vui vẻ." Diêm Dụ vừa nói vừa hừ lạnh, ánh mắt mười phần ấm ức.
Không còn cách nào khác, Quận Hy Ca chỉ có thể bất lực đỡ trán, thở một hơi thật dài.
Cô hồi tưởng lại một tiếng trước, khi đang chọn xe ở trong cửa hàng 4S, hai người đã trùng hợp chạm mặt Chung Tử Dương.
Ánh mắt của Diêm Dụ với người đàn ông đó giao thoa trong không khí, phảng phất như tóe ra lửa.
Lúc ấy, Quận Hy Ca chưa kịp sững sờ thì đã bị một cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy.
Con trai Chung Tử Dương đột ngột sà vào trong lòng Quận Hy Ca, hôn một cái lên má cô rồi hí hửng mở miệng: "Cô Tiểu Hy, cô có nhớ con không?"
"..."
Quận Hy Ca nhìn cậu bé, cánh môi mấp máy nhưng không nói gì.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nhóc