Tất cả mọi người hầu như đều bị sốc trước lời tuyên bố bất ngờ này.
Việc Diêm Dụ kết hôn không hề được công bố ra bên ngoài, ngoại trừ nội bộ công ty, rất ít người biết anh là hoa đã có chủ.
"Cái này...!sao có thể?"
"Đây là sự thật ư?!"
Đám phóng viên, nhà báo cùng chung trạng thái há hốc mồm, sau đó người nọ đẩy người kia, liên tục giương máy ảnh về phía hai người, nháy lia lịa.
Quận Hy Ca không quen cho lắm, vô thức đưa tay che mặt.
Diêm Dụ nhìn cô, anh chắn trước mặt các phóng viên, kế tiếp không nói không rằng đưa cô đi.
Sải những bước chân dài, người đàn ông bỏ mặc lại Âu Dương Phương đang lăn lốc trên sàn cùng với đống hỗn độn, bẩn thỉu do mình tạo ra.
Sau khi tiễn Amber ra về và hẹn một ngày nói chuyện không xa, Diêm Dụ lập tức bế Quận Hy Ca lên xe.
An Cửu cũng đã về căn biệt thự sống với ba mẹ cô, giờ đây, cổng nhà hàng chỉ còn lại hai người.
Diêm Dụ ôm Quận Hy Ca thật lâu rồi mới buông cô ra.
Anh xoa nhẹ mái tóc bóng mượt của cô, hỏi: "Tại sao em lại đi cùng với Amber chứ?"
"Ông ấy lạc đường." Quận Hy Ca lười biếng dựa vào lồ ng ngực anh, nhẹ nhàng đáp.
"Vậy à..."
"Nếu không anh nghĩ là gì?"
Diêm Dụ cười hi ha: "Không có gì."
Quận Hy Ca biết thừa lý do nhưng cũng không vạch trần, cô dúi điện thoại vào tay anh, ngẩng đầu nói lên nghi vấn trong lòng: "Hôm nay anh không đi làm?"
"Ừm, cho là vậy đi."
"Anh phá ngày trọng đại của người ta rồi, xin hỏi Diêm tổng, liệu anh có thấy cắn rứt lương tâm không?" Quận Hy Ca nheo mắt vẻ nguy hiểm, bàn tay thon dài cẩn thận nâng cằm anh lên.
Đối diện với cô, Diêm Dụ chỉ nhếch môi cười hờ hững, anh nhún nhún vai tỏ vẻ bản thân không liên quan: "Bảo bối, anh không biết gì hết nha!"
"Được rồi, về nhà thôi."
Trong mắt Quận Hy Ca có một chút bất đắc dĩ, song nhiều hơn vẫn là tự hào, hạnh phúc.
Diêm Dụ luôn giữ chữ tín như vậy, anh nói giúp cô trừng trị cặn bã thì sẽ giúp cô trừng trị cặn bã.
Bây giờ, Âu Dương Phương chắc hẳn cảm thấy rất nhục nhã.
Hắn là một người coi trọng mặt mũi, sau sự kiện này, có lẽ hắn sẽ cấm cửa mấy tháng để tránh chạm mặt truyền thông.
Khóe môi khẽ mỉm cười dịu dàng, cô vòng tay khoác qua cổ anh, cọ cọ đầu như chú mèo nhỏ muốn được chủ nhân xoa đầu.
Diêm Dụ thơm lên trán cô, nghiêng đầu nhìn về cảnh vật phía xa, ánh mắt ẩn chứa sự mơ hồ.
Nốt ngày mai nữa thôi là Quận Hy Ca sẽ phải lên bàn phẫu thuật.
Thành công hay thất bại đều dựa vào lần này cả, anh thực sự rất hy vọng có thể chữa khỏi đôi chân cho người con gái anh yêu.
Dù đã lo liệu ổn thỏa mọi việc nhưng anh vẫn không tránh khỏi day dứt không yên.
Suy cho cùng, anh và cô đều đang liều mạng mà đánh cược với số phận...
Quận Hy Ca trải qua hai đêm mất ngủ, những lúc như vậy, Diêm Dụ sẽ dắt tay cô ra vườn đi dạo, cùng nhau ngắm bầu trời đêm.
Dưới ánh trăng, Diêm Dụ nhỏ giọng xoa dịu cô: "Hy Ca, em nhất định phải bình tĩnh, đừng tâm lý gì hết."
"Em...!không lo lắng." Quận Hy Ca không muốn thừa nhận bản thân yếu đuối.
Đến máu cô còn không sợ, việc gì phải sợ ca phẫu thuật này?
Dẫu cho thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng rất gần gũi với cô, chỉ là lần này tính chất sẽ có thay đổi một chút.
Cô không còn là bác sĩ mà bây giờ cô là bệnh nhân, một bệnh nhân chờ đợi được chữa bệnh.
Quận Hy Ca bằng lòng tiêu tốn thời gian, bằng lòng chịu đau đớn, khổ cực, chỉ mong sao ông trời sẽ không bạc bẽo với cô.
Chớp mắt một cái, ngày ấy cũng đã đến trong sự bồn chồn, nôn nao của Quận Hy Ca cùng với toàn thể gia đình hai bên nội, ngoại.
Đúng 6h sáng, cô được y tá đưa vào trong phòng phẫu thuật.
Trước khi cửa đóng lại, Diêm Dụ đã nắm lấy tay cô, không nói gì nhiều mà chỉ đơn giản một câu: "Anh đợi