Sau một thời gian dài chờ đợi, rốt cuộc Diêm Dụ cũng không chịu nổi nữa, anh điên tiết đấm vào bức tường bên cạnh như trút giận.
Mọi người trông thấy đều bị dọa sợ, Diêm Lãnh nhìn bàn tay tóe máu của anh trai mà không biết làm gì.
Hắn cũng không dám tiến tới, bởi hắn biết lúc này đây, Diêm Dụ vô cùng nhạy cảm.
Hành lang im ắng chốc chốc lại vang lên tiếng khóc thút thít, nội tâm mọi người cảm thấy lạnh lẽo tựa như rơi vào hầm băng.
Diêm Dụ cứ ngồi thẫn thờ như vậy, cũng không biết nghĩ gì.
Diêm Lãnh thương xót cho anh trai bèn mở lời khuyên can: "Anh...!hay là anh hãy đi băng bó vết thương trước."
"Anh không sao."
Cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh khàn khàn vô lực.
Anh chắp hai tay vào nhau thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng ca phẫu thuật sẽ kết thúc êm đẹp.
Ông cụ không đành lòng nhìn cháu trai đau khổ, chỉ có thể nghiêng đầu quay sang hướng khác.
Không biết đã chìm trong tuyệt vọng bao lâu, chỉ biết khi cửa phòng lần nữa mở ra, tất cả mọi người đều đã khóc.
Vành mắt Diêm Dụ hoe đỏ, trông thấy Cố Trình, anh kích động lao tới chỗ anh ta, túm lấy cổ áo người đàn ông mà dồn dập hỏi: "Hy Ca sao rồi?! Vợ của tôi sao rồi?!"
Hai hàng chân mày của Cố Trình nhíu lại, anh kéo khẩu trang ra, khéo léo để đôi tay dính máu của mình tránh chạm vào cơ thể người khác.
Nhìn Diêm Dụ thật lâu, anh ta vẫn không chịu mở miệng.
Từng giây từng phút trôi qua giống như đang giày vò Diêm Dụ, anh dứt khoát đẩy Cố Trình ra, toan đạp cửa xông vào.
Cố Trình thấy vậy thì gắt lên: "Anh nôn nóng cái gì?! Cô ta đang được y tá đưa đến phòng hồi tỉnh."
Sự lo lắng của người nhà bệnh nhân anh ta hiểu, thế nhưng đừng có túm cổ áo anh ta như vậy chứ?
Vừa rồi trong lúc phẫu thuật, đúng là anh ta đã mắc sai sót, song cũng đã hết sức cứu chữa.
Bây giờ Quận Hy Ca bình an vô sự, bằng không, anh ta cũng chẳng dám vác mặt ra đây.
Anh ta biết kiểu gì Diêm Dụ cũng sẽ phản ứng vậy mà, chắc chỉ thiếu điều giáng thẳng một đấm vào mặt anh thôi.
Diêm Dụ nới lỏng ngón tay, nửa tin nửa ngờ nhìn vào bên trong.
Quả nhiên, một giây sau, hai y tá liền đẩy Quận Hy Ca ra ngoài.
...
Đợi mọi người đã thăm khám xong xuôi, bấy giờ Diêm Dụ mới một mình từ tốn bước vào.
Anh lặng người ngồi bên giường bệnh, cẩn trọng nâng bàn tay của cô lên, xoa đi xoa lại vết kim tiêm trên đó.
Sắc mặt cô gái trắng như tờ giấy, nhìn không ra một chút huyết sắc nào.
Diêm Dụ xót xa vén gọn tóc mai của cô ra sau tai, trong lúc chờ đợi, thâm tâm anh thấp thỏm không yên.
Khoảnh khắc Quận Hy Ca tỉnh lại thì trời đã hửng nắng, một ngày mới đã bắt đầu.
Cô yếu ớt nâng mí mắt nặng trịch của mình lên, cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa bị xe tải cán qua.
Đưa đôi mắt lờ mờ sương mù nhìn sang bên cạnh, cô thấy bóng lưng quen thuộc của một ai đó.
Quận Hy Ca vô thức nhếch môi, thều thào gọi: "Dụ..."
Người đàn ông giật mình đánh rơi cốc nước trên tay, anh vội vã quay phắt người lại, sau đó nắm chặt tay cô.
"Hy Ca, anh đây, anh ở đây!"
Hiện tại cô rất mệt, chỉ thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Khóe môi cô mấp máy không thành tiếng, Diêm Dụ lập tức đỡ gáy cô, kề chiếc cốc sát miệng giúp cô uống nước.
"Còn đau nhiều không?"
Diêm Dụ quan tâm hỏi, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng, ấm áp.
Quận Hy Ca liếc anh trắng mắt: "Hỏi thừa."
Tất nhiên là phải đau rồi! Cô có cảm giác mình vừa trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử, không biết đôi chân có thể lành lại không, chứ cô thực sự rất sợ.
Bây giờ, cô đã hiểu rõ tâm tình của những bệnh nhân trước khi phải vào phòng phẫu thuật, quả thực là không lo lắng không được.
Ai mà biết cuộc phẫu thuật dài hàng chục tiếng đồng hồ ấy sẽ xảy ra những gì, bản thân sẽ chết khi nào?
Lúc này, âm thanh lục đục bỗng vang lên.
Phía ngoài cửa, ba mẹ Quận Hy Ca tay xách nách mang như đi đánh trận, hai người thấy cô đã tỉnh, mừng đến nỗi ch ảy nước mắt.
Tĩnh Tuyết lau đi hai hàng lệ trong suốt, bà sụt sịt nói với cô: "Con gái...!con gái của mẹ..."
"Mẹ..."
Quận Hy Ca cố lộ ra một nụ cười nhằm trấn an bà, cô vỗ nhẹ lưng bà an ủi, liếc nhìn ba cô đang đứng lặng thinh phía sau.
Ông đặt đồ đạc xuống bàn, trong đó có các loại hành trang đầy đủ.
Hai ông bà định ở lại trông chừng con gái, thế nhưng Quận Hy Ca bỗng nói: "Ba mẹ, hai người về đi, Diêm Dụ sẽ chăm sóc con."
"Không được, mẹ không yên tâm." Tĩnh Tuyết quả quyết không muốn về.
Quận Hy Ca thở dài, cô cất giọng nhỏ nhẹ: "Ba mẹ đã quên những lời con nói trước kia rồi ư?"
Nghe cô nói, hai ông bà trố mắt nhìn nhau.
Cô đã từng dặn dò bọn họ hạn chế ra ngoài để tránh cho