Triệu Lan Ngọc làm như vậy chẳng khác nào đẩy anh vào thế khó xử.
Tha thứ cho bà ư? Vậy thì anh sẽ có lỗi với Quận Hy Ca!
Anh nói ra một tràng dài liền cúi mặt th ở dốc, sau đó, trước con mắt của bà cùng với Diêm Lãnh, anh vo tròn tay trái đấm hai đấm lên mặt bàn nhẵn bóng.
Bàn tay còn chưa kịp se lại sau vết thương ngày hôm qua nay lại chịu thêm thương tích.
Các khớp ngón tay của anh kêu lên răng rắc, da thịt tóe máu nhầy nhụa, thấm cả ra băng vải trắng toát rồi từ từ rỉ xuống.
Triệu Lan Ngọc kinh sợ, chân nam đá chân chiêu suýt ngã.
Bà cầm tay anh lên, lập tức bị anh gỡ ra.
Diêm Dụ nhìn bà bằng một ánh mắt phức tạp, anh hoàn toàn không nói nên lời.
Bước vượt qua bà, Diêm Dụ xông ra ngoài với tốc độ chóng mặt, để lại Triệu Lan Ngọc bất lực nhìn theo bóng lưng anh hét lớn: "A Dụ!"
Đáp lại tiếng gọi van lơn của bà chỉ có sự tĩnh mịch đến vô vọng của không khí.
Triệu Lan Ngọc suy sụp ngồi phịch xuống ghế, hai tay buông thõng bên hông.
Tại sao lúc đó bà lại hành động mất não như thế?
Có thể trách ai được? Không thể trách cô gái tên Quận Nhĩ Trúc, bởi lẽ dù không có mấy lời thêm mắm dặm muối của cô ta thì bà vẫn sẽ nghĩ cách để chỉnh Quận Hy Ca.
Nhìn mẹ đau khổ, Diêm Lãnh cực kì không đành lòng.
Tất nhiên, hắn cũng không tán thành với những chuyện bà đã làm.
Nghe nói lần đó nếu anh trai của hắn không về kịp thì rất có thể, chị dâu sẽ đánh mất sự trong trắng quý giá của người con gái.
Sai phạm của bà không hề nhẹ một chút nào, Diêm Lãnh không biết phải an ủi ra sao, sau cùng, hắn bèn ôm bà vào lòng.
"Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi, mẹ đừng buồn!"
Triệu Lan Ngọc liên tục lắc đầu, gương mặt đứng tuổi hiện rõ sự khắc khổ.
Bà phải làm sao mới có thể chuộc lỗi đây? Bà đã già rồi, bà không thể sống nốt quãng đời còn lại trong sự cô đơn nữa.
"Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi..."
Bà khản giọng thều thào, toàn thân run lên bần bật.
...
Dần về tối, nhiệt độ càng có xu hướng hạ thấp.
Bông tuyết dày đặc lại bắt đầu rơi trên những cung đường rộng lớn, trải dài lên khắp phố thị.
Diêm Dụ đi lang thang vô định với một khuôn mặt đờ đẫn và hai mắt vô hồn.
Anh dừng chân bên vỉa hè ngắm mặt trời lặn, không để tâm gì tới cái tay ngập ngụa máu tươi của mình.
Bấy giờ, thâm tâm anh đang bị chi phối bởi những lời thú nhận của Triệu Lan Ngọc, bởi dáng vẻ đáng thương của Quận Hy Ca vào đêm hôm ấy.
Người đàn ông vò tóc, chợt nhiên ngửa cổ gào to một tiếng.
Những người tản bộ chung quanh thấy anh như vậy liền nhìn anh một cách kì thị, coi anh là kẻ điên mà tránh xa hết sức có thể.
Một cô gái tốt bụng nhíu mày quan sát Diêm Dụ, qua một lát, cô ta lên tiếng nhắc nhở: "Này, tay anh đang chảy máu kìa."
Diêm Dụ không nhìn cô ta, anh đi về một quán thuốc gần đó, mua thuốc sát trùng khử khuẩn, đồ cầm máu rồi tùy tiện ngồi xổm xử lý bàn tay đang trong tình trạng vô cùng đau nhức.
Xong xuôi, anh ném tất cả vào thùng rác, bắt xe taxi chạy đến Đoàn gia.
Giờ này, Đoàn gia điện đuốc sáng trưng, Đoàn Mộc Liêm đang bị cha Đoàn tức giận răn đe.
Vẻ mặt Đoàn Mộc Liêm tỉnh queo, còn ngoáy ngoáy lỗ tai làm cho cha Đoàn đã tức lại càng thêm tức.
Ông chỉ tay vào hắn mà quát gọn: "Con có phải con của ta không mà chẳng kế thừa được chút thông minh nào vậy?! Nhìn xem chuyện tốt con làm đi, Đoàn gia bại trong tay con mất thôi!"
"Sao ba càm ràm nhiều thế?"
Đoàn Mộc Liêm cau có vặn hỏi, cũng không thèm đứng nữa mà ngả người nằm xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
Hắn ta luồn tay ra sau gáy, nhìn chằm chằm trần nhà rồi nói: "Nếu Tư Sinh thật sự có bản lĩnh đó, vậy thì con sẽ ngồi tù."
"Nói nghe dễ dàng quá nhỉ? Con có biết ngồi tù đồng nghĩa với gì không? Đồng nghĩa với hủy tiền đồ trước mắt, cái chức Cục trưởng này của con cũng mất trắng!"
Cha Đoàn thở phì phò, mặt đỏ gay.
Đoàn Mộc Liêm làm ra vẻ "sống chết mặc bay", hắn nhàn nhạt mở lời: "Mất thì mất,