Diêm Dụ lôi từ trong áo khoác ra một cuốn sổ nhỏ đã sớm ố vàng.
Anh cười gằn, hất cằm ý bảo Đoàn Mộc Liêm hãy đọc đi.
Đoàn Mộc Liêm có chút mơ hồ nhưng vẫn làm theo.
Bên trong cuốn sổ bị xé mấy chỗ, lởm chởm những vụn giấy rách nát.
Ngay từ trang đầu tiên, Đoàn Mộc Liêm đã phát hiện ra một sự thật cực sốc, đó chính là lão già Tư Sinh kia đã giết người.
Trong đó nêu rõ cảnh tượng mà ông Diêm tận mắt chứng kiến, rằng Tư Sinh đã ra tay như thế nào, hiện trường khủng khiếp ra sao.
Phía dưới cùng, ông còn chú thích một dòng chữ nhỏ: [Tiểu Lăng, xin lỗi đã liên lụy em.
Mong em hãy an nghỉ!]
Hai hàng lông mày của Đoàn Mộc Liêm nhíu chặt đến nỗi hằn lên những nếp nhăn mờ, hắn ta ngờ vực híp mắt như đang có điều suy nghĩ, sau đó bất chợt thốt lên: "Cậu đoán Tiểu Lăng là ai?"
Diêm Dụ vừa lau khô tóc vừa cười khẩy đáp: "Nếu tôi không nhầm thì Tiểu Lăng ấy chính là người phụ nữ mà ba tôi đã dẫn về nhà."
"Tình nhân của ba cậu?"
Đoàn Mộc Liêm nói xong liền bụm chặt miệng, thầm trách bản thân lỡ lời.
Diêm Dụ ghét nhất là đụng chạm mấy vấn đề này, đối với anh, việc cha anh ra ngoài ngoại tình quả thật không dung thứ được.
Quả nhiên, sắc mặt Diêm Dụ sa sầm đi trông thấy, phảng phất sự hung tợn, âm trầm.
Anh siết chiếc khăn lông trong tay, khóe môi lạnh lẽo cực điểm.
Đoàn Mộc Liêm những tưởng bản thân đã rơi vào hầm băng không biết chừng, hắn ta lắc lắc đầu, chuyên tâm lật trang tiếp theo.
Nội dung này còn khiến hắn sốc hơn đến cả vạn lần, ông Diêm viết những tâm tư tình cảm của mình, cả những tâm sự tuổi mới lớn cho đến ngày đầu quen biết Triệu Lan Ngọc.
[Hôm nay trời lộng gió.
Tóc của Lan Ngọc rất mượt, vừa trông thấy cô ấy, tôi đã muốn được vuốt v e mái tóc đó, thề sẽ bảo vệ cả đời.
Ngày 20 tháng 8, tôi chính thức tỏ tình với Lan Ngọc.
Cô ấy mỉm cười bẽn lẽn trông đáng yêu vô cùng, tôi chỉ hy vọng thời gian dừng lại để tôi có thể ngắm nhìn cô ấy mãi mãi như vậy.
Ngày 3 tháng 10, tôi và Lan Ngọc về chung một nhà, kết tóc se duyên.
Ngày 11 tháng 11, sau một tháng cưới nhau, Lan Ngọc mang thai đứa con đầu lòng.
Tôi trêu cô ấy đây là con trai, cô ấy còn bảo mình thích con gái hơn.
Ngày 12 tháng 11, quên mất, tôi đã đặt mật khẩu ở ngân hàng Thụy Sĩ, chính là ngày tôi tỏ tình với cô ấy.
...]
Đến đây, trang nhật ký bị bỏ ngỏ dở dang, thậm chí còn bị xé mất nửa vời.
Tất cả những điều này đều nói lên cảm xúc chân thành, nồng nàn của ông Diêm dành cho Triệu Lan Ngọc, không hề giống với suy nghĩ của Đoàn Mộc Liêm.
Không hiểu sao trong đầu hắn luôn luôn mặc định ông Diêm chính là một kẻ tồi tệ, bạc bẽo, lấy bà về cũng chỉ vì hôn nhân thương mại chứ không có một chút tình yêu nào.
Thì ra không phải như vậy, ông Diêm cũng đã từng một lòng yêu Triệu Lan Ngọc.
Có điều, những trang tiếp theo, ông Diêm lại nói mình đã lỡ lầm với người phụ nữ khác.
Ông phải lòng bà ta vào lúc Triệu Lan Ngọc vừa mới có thai Diêm Dụ, một lần nói dối dẫn đến nhiều lần nói dối, cứ thế thành thói quen làm hại cả đời Triệu Lan Ngọc.
Người phụ nữ đó họ Lăng, tên gọi thân mật là Tiểu Lăng.
Ông Diêm quen Tiểu Lăng qua Tư Sinh, kết giao nhờ vòng bạn bè chéo.
Nào ngờ, Tư Sinh cũng có tình cảm với Tiểu Lăng, hơn nữa hai người còn là tình cũ.
Ít lâu sau, ông Diêm mới biết được bấy lâu nay bản thân vẫn luôn chung chạ với người phụ nữ của bạn thân.
Cừu hận nhen nhóm từ đó, xích mích nhỏ đến xích mích lớn.
Dòng cuối cùng nguệch ngoạc không rõ, Đoàn Mộc Liêm miễn cưỡng dịch được như sau: [Tư Sinh nhìn tôi với ánh mắt