Tôi bắt đầu có ý định sẽ dành cả đời để đi du lịch vào năm mười bảytuổi. Khi ấy, tôi biết một cô tác giả lớn hơn tôi vài tuổi đã được đặtchân đến một số nước. Hơn nữa, tôi là một cô nàng Song Tử, sở hữu mộtđôi chân đói đường, một đôi mắt luôn thiếu cái mới lạ và một bộ óc khátphiêu lưu.
Từ sau khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi đã quyết định sẽ độc thân để thực hiệnước mơ của mình. Tôi nghĩ nó không phải là táo bạo, chỉ là tạm thời nhưvậy đã. Trong tôi luôn tồn tại một sự bất an. Cuộc đời không có ai nóitrước được điều gì. Tôi lại là một người dễ yêu dễ thích một ai đó, chonên khó có thể khẳng định sẽ cứ thế mà lãnh cảm với tình yêu.
Tôi bắt đầu kiếm tiền, không bao giờ để cho bản thân ngơi nghỉ. Tôi nhận viết kịch bản ột số chương trình nhỏ lẻ, nhận dựng hình ảnh video ột số người bạn mà tôi có quen qua loa, tôi viết báo, và cả truyệnnữa…. Đó đều là tất cả những công việc nằm trong tầm khả năng của bảnthân.
Có thời gian rảnh rỗi, tôi lại đi xem phim. Ngồi trong bóng tối với mộtđống bỏng ngô và một hộp nước ngọt. Theo dõi bộ phim mà mình muốn xem.Xung quanh tôi đều rất xa lạ, không có một sự quan tâm cần thiết nào cả. Tôi như người vô hình, ngồi giữa những đồng loại vô hình khác. Tất cảchúng tôi đều không nhìn thấy nhau, mà chỉ có thể cảm nhận qua mùi vịcủa hơi thở - sự sống đang tồn tại.
Những hình ảnh cứ thế hiện lên. Với hai mươi tư khung hình trên mộtgiây, nhưng bạn lại chỉ có thể lưu giữ một hình ảnh trong khoảnh khắcđó. Con người có giới hạn của riêng mình, muốn nắm bắt một thứ cũng làmột điều rất khó khăn.
Năm tôi học cấp ba, thi trượt vào trường điểm. Ba mẹ đã mất một khoảntiền không nhỏ để lo cho tôi vào ngôi trường “chết tiệt” đó. Kỳ thựctrong lòng tôi chỉ coi nó như một thứ không đáng mơ ước, vì lúc ấy tôilà đứa lười học. Sự căm thù học hành là căn bệnh muôn thủa của đám họcsinh. Cảm giác chán ghét ngôi trường và tưởng tượng nó giống như nhà tùa hay địa ngục cũng thế. Là một căn bệnh nan y khó chữa mọi thời đại.
Ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi trường đó, cũng là ngày mà tôi hiểuđược: Đối với chính đồng loại của mình, tôi luôn giống như một con vậtsợ hãi loài người. Tôi không dám giao tiếp, không dám kết thân.