Tôi bắt đầu đăng tải câu chuyện của mình lên mạng vào ba ngày trước. Khôngcó ai đoái hoài gì nó. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, và cũng đã tự họcđược cách vô cảm trước những thất vọng của bản thân.
Khi tôi đăng tải những chương đầu tiên, tôi bắt đầu có rất nhiều dự định cho nó. Rằng nếu sau này nếu hoàn thành được, thì có nên gửi nó ột nhà xuất bản nào đấy hay không. Tuy nhiên, tôi lại sợ mẹ và Vân sẽ đọcđược nó. Tôi rất sợ những nỗi lòng của bản thân được những người xungquanh biết đến. Trừ những ai xa lạ.
Vân từng ngồi trên cửa sổ phòng tôi, nhìn ra ngọn núi đá vôi phía xa xavà nói rằng: “Cậu đừng vùi mình vào những con chữ. Chúng luôn có một malực lôi kéo cậu. Đến lúc ấy, cậu sẽ không kiểm soát nổi bản thân mìnhđâu.”
Tôi cười, không nói gì cả. Trong lòng tôi hiểu rõ mọi thứ của bản thân,kể cả trái tim. Với những gì tôi có thể kiểm soát được, tôi tự tin vớichúng. Tôi muốn kể một câu chuyện, chứ không phải là đơn thuần viết ra.Năm tháng là một thứ vô tận, chẳng ai có thể nắm bắt được. Câu chuyệncủa tôi là những thứ đời thường và nhàm chán. Nhưng đó là nỗi lòng củariêng tôi, nó mang mùi vị của năm tháng.
…
Một người con trai đã nắm tay tôi ở trên xe bus! Những ngón tay thondài, bao quanh lấy cổ tay tôi nhưng không dám siết chặt. Tôi có thể cảmnhận được hơi lạnh tỏa ra từ đầu ngón tay của anh ta, còn cảm nhận đượcmột sự bàng hoàng và thảng thốt.
Tôi ngước lên nhìn, không hiểu sao lại nhoẻn miệng cười – nụ cười ngây ngốc nhất có thể.
Anh ái ngại buông tay ra và nói: “Xin lỗi em, xe đông và lắc quá!”. Thếrồi xe dừng, anh xuống, không một lần ngoảnh lại. Tôi đã ngẩn ngơ, không biết cách níu với.
Tôi vẫn cười như một đứa trẻ, trong đầu trống rỗng không một suy nghĩ.Cổ tay tôi vẫn lưu lại dư âm của anh. Lạnh nhạt mà xao xuyến. Tôi đứnglẫn trong đám người đang chen lấn, anh không thể nhìn rõ mặt tôi. Và tôi cũng không kịp nhớ khuôn mặt của anh.
Hóa ra duyên phận chính là thứ còn mong manh hơn cả những bông hoa mà mẹ tôi yêu thích. Sự lụi tàn của nó không diễn ra đủ chậm để ta kịp nhìnthấy. Mà có khi, còn không hề biết đến sự tồn tại của nó.
Ngày hôm đó tôi phải đi phóng vấn một anh chàng ca sĩ tên Tùng Lâm. Dạogần đây dân tình có vẻ chú ý đến anh ta. Lâm luôn luôn đắt show diễn vàlúc nào cũng tỏ ra mình là một người khiêm tốn.
Khi tôi đến điểm hẹn, tôi đã phải nhìn lại chính mình trong gương. Côgiáo dạy môn Phỏng Vấn của tôi đã từng nói: Tâm thế và tư thế là nhữngthứ cực kỳ quan trọng. Có đôi khi, chỉ đơn giản là việc đứng hay ngồicũng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý phỏng vấn của bản thân.
Tùng Lâm đi một mình, không hề có quản lý hay là những người kiểu “râuria” gì đó đi cùng. Mái tóc anh ta nhuộm vàng, trông có phần kỳ dị.Khuôn mặt lạnh lùng, mỏi mệt. Có lẽ vì những show diễn cho nên anh tangủ không đủ. Lâm mặc một chiếc áo sơ mi hoa hoét, lòe loẹt – mẫu điểnhình của ca sĩ thời nay. Anh ta mặc một chiếc quần jeans ống côn và mộtđôi giày lười màu đen. Khi nhìn thấy tôi, anh ta chỉ gật đầu rồi cúixuống phủi phủi ống quần jeans. Tôi không hiểu hành động của anh ta cholắm, nhưng chợt hiểu hóa ra người được phỏng vấn cũng phải có tâm thế và tư thế riêng của họ. Để có thể tránh được những câu hỏi của phóng viênmột cách nhiều nhất có thể.
Anh nói: “Cô có uống gì không? Tôi mời!”. Cách nói chuyện hết sức phóngkhoáng, mang dư vị của biển cả. Tôi là người sinh ra tại vùng biển,không sinh sống như những dân chài, nhưng trong tôi cũng tồn tại nhữngphóng khoáng như của anh ta.
Tôi gật đầu: “Tôi uống nước