Nghe được chuyện L, H và Linh đã thức tỉnh xong cả bốn sức mạnh của mình, tôi thấy hơi bực mình một tí.
Nhưng rồi cũng nghĩ (dần dần rồi cũng tỉnh hết thôi mà, lo gì).Sáng hôm sau (sau cái hôm có con quái vật đến) tôi thức giấc và vẫn làm những việc như mọi khi: đánh răng, thay quần áo bla..bla.
Và quan trọng nhất là gọi Linh đi học.Trên đường đi học chúng tôi có nói chuyện với nhau về những thứ có thể sắp xảy đến.
Linh vẫn cười, vẫn cái nụ cười mê hồn đấy.
Lúc nào cũng tươi cười được, nhìn Linh cười là tôi cũng thấy ấm lòng rồi.
Vừa mới vào cửa lớp, hai đứa tôi đã nghe thấy tiếng chúng bạn chém gió với nhau rồi:“mày có biết chuyện con quái vật hôm qua không…”.“thấy bảo nó cắn chết một người mà phải không”.“chúng mày biết nữ chiến binh mặc giáp đã tiêu diệt con quái vật kia là ai không ?“.“thấy người ta nói là tiên thì phải”.Bla…Bla…Bla…BlaCái vụ việc hôm qua đã và đang trở thành chủ đề nóng để mọi người bàn tán rồi, lên cả thời sự nữa cơ mà.
Nhưng ngoài cái việc xác con quái vật biến mất hoàn toàn, thì mọi người đang dồn sự chú ý vào nữ chiến binh đã tiêu diệt nó.
Mọi người không biết Linh là ai cũng đúng thôi, đội mũ giáp như thế làm sao mà nhìn thấy mặt được (cũng giống cái lúc gặp Linh trong giấc mơ).
Mặc cho chúng nó chém gió, tôi Linh L và H vẫn ngồi một chỗ bàn chuyện liên minh (căn bản là biết hết rồi nên không hóng hớt cho lắm).“Quái lạ hôm nay sao không thấy trống vào giờ thế nhỉ” H thắc mắc.L đáp: ”chịu thôi, các cô giáo vẫn khó lường mà“.Tôi cười: ”tranh thủ nghỉ được phút nào hay phút đấy”.Linh đập nhẹ vào vai tôi nói: ”cậu ý, chỉ thế là giỏi”.Thật sự mà nói thì cái tình cảm Linh dành cho tôi nó cứ kiểu kiểu gì ý, nếu nói là bạn thân thì lại thừa mà người yêu thì lại thiếu (trên mức bạn thân và gần chạm tới mốc người yêu).
Một thứ tình cảm vô cùng rắc rối, mà đứa nào trong lớp cũng nghĩ là hai đứa tôi yêu nhau rồi.15 phút sau, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi vào và thông báo:“do có một số sự cố nên trường ta tạm thời cho học sinh nghỉ ba ngày để công an xem xét một số việc, nên chúng ta nghỉ từ hôm nay đến thứ 6 rồi đi học nhé”.Cô giáo vừa mới dứt lời là cả lớp tôi đồng thanh gào lên:“các sky ơi, say oh yeahhhhhhhhhhhh”.“húuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”.“nhà trường muôn năm”.*cười lớn*Tôi nhanh chóng rục Linh, L, H:“di chuyển di chuyển di chuyển đê, ra quân khu nhanh lên không full máy bây giờ, go go go” (quán net là quân khu, lớp học là chiến trường).Chúng tôi nhanh chóng đi ra quán net để bắt đầu cuộc chiến tại Summoner Rift(LOL)… Chơi đến tầm 11h thì về, sau khi đưa hai ông tướng kia về đến nhà.
Tôi tranh thủ thời gian đưa Linh đi chơi, lượn lờ quanh thành phố (11h40 mới tan học mà, thì tầm 12h mới phải về).
Chúng tôi cùng nhau đi đến những nơi mà Linh chưa biết, những con đường, những quán net tôi hay ngồi…(tóm tắt là đi quanh thành phố).Lúc về Linh rủ tôi tối sang nhà ăn cơm, không cần phải suy nghĩ tôi đã gật đầu đồng ý một cách nhanh chóng, từ sâu tận đáy lòng tôi muốn gào lên một tiếng (ối cha mẹ được gái rủ sang nhà ăn cơm kia, ai tát cho tôi mấy phát xem đây là thật hay mơ đi, hạnh phíc quá ông giời ơi)…Về phòng của mình, tôi đóng cửa và kéo rèm để cho không gian trong căn phòng tối đi (để triệu hồi Hắc Long).“Hắc Long” tôi hô lên.Không gian trong phòng tối chợt tối om sòm và Hắc Long hiện ra:“có chuyện gì cần hỏi ta à chàng trai?”.Tôi nhanh chóng vào vấn đề: ”ông có biết Hoàng Kỳ Ánh Sáng không, biết thì giải thích tỉ mỉ cho tôi nhé”.Hắc Long than thở: ”thế ông CR kia không chỉ cho cậu cách dùng à mà giờ lại tìm tới ta để hỏi”.Tôi đáp: ”ông ấy đưa nó cho tôi rồi biến mất tiêu luôn, giờ nó đang ở trong lòng bàn tay tôi nè”.“Được rồi để ta giải thích” Hắc Long bắt đầu chỉ bảo cho tôi:“Hoàng Kỳ Ánh Sáng là vũ khí để triệu tập một quân đoàn mang tên Quân Đoàn Ánh Sáng, khi cái biểu tượng trong lòng bàn tay cậu phát sáng thì là lúc đó cậu có thể triệu tập được họ.
Họ là những chiến binh vô cùng mạnh mẽ mang trong mình dòng máu của ánh sáng, Kỵ Binh, Bộ Binh, Đấu Sĩ, Cung Thủ… “.Tôi hứng thú hỏi:“vậy quân đoàn ấy có đông không, bao nhiêu người thế”.Hắc Long đáp: ”chỉ tầm mười nghìn chiến binh thôi, nhưng con số đó sẽ gia tăng theo lòng dũng cảm và ý chí chiến đấu của cậu.
Khi mà ý chí chiến đấu và lòng dũng cảm của cậu đạt tới đỉnh điểm, cậu sẽ triệu hồi được người đó”.Tôi hỏi: ”người đó là ai ?”.Hắc Long đáp: ”sau khi ta biến mất, cậu lên trên tầng cao nhất của nhà mình ý.
Giơ cánh tay có biểu tượng Hoàng Kỳ Ánh Sáng lên rồi nói Lâu Đài Hoàng Kim, lên đó mà tìm hiểu nhé, ta đi đây“.Nói rồi, Hắc Long đột ngột biến mất.
Nghe theo lời chỉ bảo, tôi lên ban công nhà mình, tay có biểu tượng giơ lên cao rồi hô "Lâu Đài Hoàng Kim”.
Một tia sáng từ trên trời chiếu thẳng vào chỗ tôi đang đứng, tôi đang được đưa đến một không gian khác…“ô mai gót” tôi thốt lên.Trước mắt tôi là một tòa lâu đài mang đậm phong cách Châu Âu Cổ nhưng cũng có đôi nét giống kiến trúc Đông Nam Á.
Điều đặc biệt làm tôi phải thốt lên đó là, tòa thành này toàn bộ được làm từ vàng hết.
Không một cái gì ở trong tòa thành này là không phải làm vàng cả, không phải vàng SJC hay