Tối hôm nay, tôi bảo mẹ là không ăn cơm ở nhà vì sẽ sang nhà Linh ăn cơm.
Mẹ tôi cười:“nhanh mà rước nó về nhé con, người như con bé Linh giờ hiếm lắm đấy, đừng để mất rồi lại ngồi khóc một mình”.*cười*bố tôi cũng hùa theo: ”chấm đứa đấy rồi, không được rước đứa khác về đâu đấy”.*cười*Tôi than thở: ”ối dồi ôi, con cũng chả dám nghĩ tới đâu, thôi con đi chuẩn bị đây”.Tôi chạy lên gác tắm táp thay quần áo các thứ các thứ (mặc bộ méo nào đây nhờ, hay là soái ca sơ mi trắng, mà giờ nóng như này sơ mi có mà người ta tưởng thằng rồ mất) một lúc sau tôi quyết định mặc một bộ quần áo thể thao bình thường.Đứng ngoài cổng nhà Linh 30 phút rồi, tôi vẫn hồi hộp và lo lắng nên méo dám vào.
Mãi lúc sau hình như không thấy tôi sang nên Linh định chạy sang gọi.
Ra đến cổng thì thấy tôi đứng đó, nhìn thấy bộ dạng lúng túng của tôi, Linh che môi cười tủm tỉm càng làm tôi thấy xấu hổ hơn.
Linh dục và kéo tay tôi mãi tôi mới dám mò vào nhà, vừa vào đến bàn ăn của nhà Linh đầu tôi như muốn nổ tung.Cả bố mẹ Linh với bà giúp việc cũng đang ngồi chờ, bây giờ tôi chỉ ước (cái lúc đến ăn nhà thằng H với L mày tỉnh bơ mà D, sao bây giờ mày lại như thế này, mặt dày lên tí đi).
Vâng và đấy chỉ là ước, còn sự thật thì mặt tôi đang đỏ hết cả lên, toàn thân như kiểu đang muốn bùng cháy.
Giờ mà vứt tôi vào một hồ nước lạnh ngắt, thì chỉ cần 1 phút thôi là cả cái hồ đó sôi sùng sục cho xem.
Thấy tôi xấu hổ và ngại ngùng như thế, mẹ Linh cười:“bình tĩnh đi cháu, chúng ta là hàng xóm mà không phải ngại như thế đâu”.Bố Linh cũng cười: ”bác gái nói đúng đấy cháu, không phải ngại ngùng đâu, cứ tự nhiên như ở nhà đi cháu”.Tôi cũng đỡ đi phần nào, bắt đầu giơ đũa gắp đồ ăn rồi.
Suốt bữa ăn bố mẹ Linh luôn hỏi về tôi, do họ thân thiện lắm tôi cũng không còn ngại nữa nên trả lời một cách rất tự nhiên.
Rồi một câu hỏi từ mẹ Linh làm tôi rơi cả đũa của mình:“cháu thấy Linh nhà bác như nào, có thích nó không ?”.Đến cả Linh đang húp nước canh còn sặc nói méo gì tôi, đũa 1 đôi thì mỗi chiếc rơi một bên.
Tôi cứ u a u ơ lơ tơ mơ không dám trả lời, trong đầu tôi có 2 suy nghĩ đang đấu tranh (có đi, cơ hội tỉ năm mới có một đấy.
và không được có, đang ở nhà người ta đấy).
Tình hình lúc này là căng như dây đàn, ngàn cân treo sợi bún.
Linh bắt đầu nói: ”thôi bố mẹ tha cho cậu ấy đi, đùa dai quá rồi nhá “.*cười*Hết bữa ăn như cái chiến trường tâm lý đó, Linh dẫn tôi lên ban công nhà mình chém gió.
Tôi hỏi:“không lên cột truyền hình nữa à”.Linh cười: ”hem, hôm nay ở nhà ngắm là đủ rồi”.Chúng tôi cứ thế im lặng đứng ngắm bầu trời đầy sao thôi, quả là một buổi tối đẹp.
Tôi không muốn lên tiếng vì không muốn phá tan không gian lãng mạn này, Linh ngắm trời còn tôi cứ đứng ngắm Linh thôi.
Bỗng cánh tay của Linh giang ra về phía tôi, tôi đã đoán trước cái hành động này rồi.
Một tay của tôi giơ lên cầm lấy cánh tay định tát tôi của Linh.
Tôi cười:“phản xạ thần thánh đấy, giờ D này không còn là D của ngày xưa đâu”.*cười*Tự nhiên cái đôi mắt long lanh của Linh làm tôi giật mình, Linh nhìn tôi bằng một ánh mắt lạ lắm, như kiểu sắp khóc ý.
Cánh tay đang cầm tay Linh của tôi buông ra.
“Bộp” tôi lại ăn 1 cái tát nhẹ nhàng nữa rồi, Linh cười:“đối đầu với kẻ địch thì không bao giờ được lơ là, nhớ chưa ?”.Từ đấy chúng tôi lại bắt đầu cười nói vui vẻ với nhau, thường thì tôi hay nói về mấy tật xấu của thằng L với H …“D à, tớ đã kể hết mọi thứ về cậu cho bố mẹ nghe rồi” Linh nói.Tôi thắc mắc: ”cậu kể những gì thế, có kể tốt không hả ?”.Linh: ”chuyện cậu có sức mạnh ý“.Tôi mắt chữ A mồm chữ O khi nghe Linh nói thế.
Linh tiếp tục:“chuyện tớ có những sức mạnh này bố mẹ tớ cũng biết rồi, nên khi kể về cậu cũng giống tớ nên bố mẹ tớ quý cậu lắm”.Rồi Linh hỏi: ”cậu kể cho bố mẹ cậu nghe chưa ?”.Tôi lắc đầu bảo chưa, trong đầu tôi nghĩ (giờ mà bảo mẹ thì kiểu gì cũng nghĩ mình ngộ game xong đập đá bla..bla… nên mới ảo tưởng như thế cho mà xem, có khi còn đưa lên bệnh viện luôn ý chứ, tốt nhất là không hót gì hết).Lúc về do ngại chạm mặt bố mẹ Linh nên tôi bảo cô ấy là đi về bằng đường hàng không (khinh công sang ban công nhà mình) cho đỡ ngại.
Linh cười rồi vẫy tay chào tạm biệt tôi.Tôi về phòng của mình rồi chuẩn bị những thứ cần thiết để mai đi học, sách vở này quần áo này… Bỗng dưng lù lù một bóng người cầm một cây chổi đi vào.“chết này thằng abc, dám vào trộm nhà bà mày à” Mẹ tôi vừa gào vừa khua chổi lung tung vào phía tôi.
Với phản xạ của mình tôi né hết, né như nhìn thấy tương lai rồi nói:“mẹ ơi, mẹ có thấy thằng trộm nào mà lại đẹp trai như này không ?”*cười*.Mẹ tôi ngạc nhiên: ”ơ về lúc nào thế con, sao ngồi dưới nhà mãi mà có thấy đâu, sao đã ở trên phòng rồi”.Tôi cười: ”con mẹ giờ thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió rồi, sao mà thấy nổi”.Mẹ đập chổi vào tôi một cái rồi nói: ”làm mẹ mày cứ tưởng trộm, thế tình hình bên nhà cái Linh sao rồi con ?”.Tôi vừa kéo mẹ ra khỏi phòng vừa nói “ổn mà ổn mà”.
Nằm dài trên giường rồi vắt tay lên chán suy nghĩ (chẹp chả biết lúc nào nên tỏ tình bây giờ nhỉ, căng quá.
Mà nhỡ tạch thì có nhìn nổi mặt nhau nữa không nhỉ, thôi cứ liều con abc đi.
Thà 1 phút bùng cháy còn hơn le lói cả đời, thắp hương các cụ rồi chọn ngày đẹp và liều thôi) rồi tôi hôn lấy hôn để vào cái gối ôm.
*cười*(trong giấc mơ nhá, khỏi cần nói về không gian này nhé)CR nhìn tôi cười: ”đã thức tỉnh được Sức Mạnh Ánh Sáng rồi, lại còn được cả Quân Đoàn Ánh Sáng chấp nhận nữa chứ, cậu làm ta ngạc nhiên đấy D”.Tôi cười: ”tôi chứ ai mà chả