Tại một nơi xa xôi không rõ là ở đâu, tôi và Linh đang cùng nhau chiến đâu, tôi không nhìn rõ những thứ xung quanh, chỉ nhìn rõ được mỗi Linh…Đoàng…Đoàng…Thật lạ lùng khi thấy cô ấy chiến đấu với vũ khí là súng, vừa lả lướt quanh kẻ địch vừa tung những phát đạn triệt hạ mục tiêu.
Các động tác cứ nhẹ nhàng như một vũ công ba lê vậy.Đang chiến đấu rực lửa thì có một âm thanh quen thuộc vang lên…Tít…Tít…“Ơ… what the… hợi…”.Tôi tỉnh dậy sau tiếng chuông báo thức, thì ra mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ ảo diệu thật.Sáng nay tôi vẫn cùng Linh đi đến trường, vẫn như bao ngày bình thường khác, chỉ có điều hôm nay tôi cứ như người nổi tiếng vậy.
Đi đến đâu cũng có người bàn tán về tôi:“Cái đứa hôm qua sút quả bóng đi theo hình chữ W đấy”.“Ghê thật, vớ vẩn lại vào đội tuyển quốc gia đấy nhỉ”.“Có khi còn giúp VN vào World Cup chứ chả đùa”.Sau bao nhiêu lời bàn tán xôn xao đó, Linh nhìn tôi rồi cười:“Này, cậu có khi sắp vào Showbiz đến nơi rồi ý nhỉ, nổi tiếng thế còn gì”.Tôi cười đáp:“Này, có khi còn vô địch World Cup đấy nhỉ ?”.Tôi với Linh vào đến rồi đã thấy thằng H đang xin xỏ cái gì của thằng L, mà thằng L thì cứ tránh tránh.
Thấy vậy tôi liền xà vào bắt chuyện:“Có công chuyện gì mà công tử H phải hạ mình xin xỏ thằng L vậy, liệu có thể cho tại hạ biết không ?”.Thằng quay ngắt lại nhìn thẳng vào mặt tôi rồi nói:“Tao muốn đá tiền đạo”.Tôi cười rồi gật đầu, rồi lại tỏ vẻ hơi lo lắng gãi đầu, thấy vậy thằng H gào lên:“Yên tâm tao khác kiêm cả vai trò hậu vệ, tiền vệ hay trung vệ hay cái éo gì cũng được, cho tao tỏa sáng đi”.Tôi còn chưa kịp trả lời nó thì cô chủ nhiệm tôi đã bước vào lớp rồi, cô bước vào với một vẻ mặt rất vui rồi nói đôi ba câu:“Lớp mình đã tiến vào vòng trong của giải bóng đá rồi, cô thấy các bạn và thầy thể dục nói đến bạn D nhiều lắm, không biết bạn D lớp mình đá bóng có hay không nhỉ ?”.Tôi ngượng ngùng gãi đầu rồi nhìn Linh cười, đội bóng lớp tôi cũng đang hí hửng mơ mộng đến cảnh vô địch rồi đứng trước cờ nhận giải thưởng.
Được khen và nhận giải thưởng ở trên cột cờ thì ai mà chả thích, rồi đến cả tôi cũng mơ mộng nữa.
Tưởng tượng cái cảnh nhận cúp trước toàn trường mà ôi sao thích thế, chỉ nghĩ thôi đã muốn rồi.Tôi liền quay sang mải mê chém gió với Linh, rồi tâm sự về mấy chuyện bóng bánh, Linh cũng có vẻ hiểu biết chuyên sâu nên phân tích cho tôi một số chiến thuật và cách triển khai tấn công lẫn phòng thủ, điều này cũng làm tôi khá là bất ngờ.Mãi mê ngắm nhìn Linh đến mức tôi cũng quên mất mấy chiến thuật cô ấy vừa nói, cứ ù à ù ờ cho qua.
Thằng L ngồi cạnh đập vai tôi rồi bảo:“Này, tao thấy bảo lần này có người của đội tuyển quốc gia về xem đấy”.Tôi tò mò hỏi nó:“Thì sao, mà xem cái gì ?”.Thằng L đáp:“Về xem trận đấu tới của lớp mình, thấy thầy bảo là về chủ yếu để xem mày đấy, Quả Bóng Trắng của mày nổi tiếng quá rồi”.Tôi gãi đầu rồi bảo lại thằng L:“Trận sau mày đá đi, tao chuyền dài với chạy chỗ cho, chứ sút Quả Bóng Trắng lần nữa, xong nổi tiếng lại mệt lắm”.Thằng L gật đầu cười:“Tưởng gì chứ việc đấy chú cứ để anh, mà nếu như thế thì mày cho thằng H lên đá tiền đạo với tao, mày hậu vệ thòng rồi kiếm bừa thím nào thủ môn là được rồi”.Thế là chiến thuật của lớp tôi được quyết định ngay sau đó, chỉ có điều là chả có đứa nào chịu bắt gôn nên tôi đành vào vị trí thủ môn vậy.
Chắc tôi là đứa thủ môn đầu tiên mang áo số mười lăm mất, và thằng H chắc cũng là tiền đạo đầu tiên mang áo số một, chả biết nó làm ăn được gì không mà nhìn đội hình lớp tôi bây giờ cứ như đi chợ ý.Đến hôm lớp tôi thi đấu, đội cổ vũ lớp tôi và Linh cũng thấy ngạc nhiên khi thấy tôi đứng ở khung thành và thằng H lên đá tiền đạo.
Cả đội đối phương cũng ngạc nhiên rồi xì xào:“Sao thằng tiền đạo áo mười lăm kia lại xuống thủ môn thế ?”.“Chắc giấu nghề à, hay chiến thuật”.“Hay nó bị chấn thương rồi nhỉ ?”.Có vẻ như đội bạn đã thăm dò rất kỹ về lối đá của đội tôi nên hôm nay khi thấy tôi đảm nhận vị trí thủ môn, họ có chút bất ngờ và hơi lo lo.
Ít phút trước khi trận đấu bắt đầu, tôi có ra giải thích với Linh:“Trận này cho ông tướng kia thể hiện với cả tớ không muốn sử dụng cú đá đó nữa vì hôm nay có người từ đội tuyển xuống xem, nổi tiếng thì lại mệt lắm”.Linh cười nói:“Chả sao đâu mà, quan trọng gì thắng thua đâu, cứ đá hết mình là được, mà cậu có biết bắt bóng không thế ?”.Linh nói xong tôi mới sực nhớ, mình có biết bắt bóng éo đâu, toàn sút chứ có bắt bao giờ đâu, đáng lo thật.Tuýp…Tuýp…Tiếng còi báo hiệu trận bóng bắt đầu, thôi đành liều vào vậy, chứ giờ tính sao đây.
Cầu thủ hai bên bắt đầu vào vị trí của mình, một đứa hậu vệ bên tôi hỏi:“Này D, găng tay của mày đâu ?”.Tôi gãi đầu rồi cười:“Cần éo gì, tay không đánh giặc, à bắt giặc”.Đội đối phương cũng không phải dạng vừa nên trận đấu khá là căng thẳng, cắp bóng tranh bóng quyết liệt, thằng L với H đá bóng cứ như đi đánh trận vậy, thằng nào thằng nấy cũng mồ hôi đầm đìa, mồm thở hồng hộc, cơ mà trận đấu mới được mười lăm phút.
Tôi đứng ở cầu môn gào ầm rồi chỉ tay lên phía trước:“Lao lên hết cho tao, tao không cần hậu vệ, lên bảo kê thằng não tôm kia cho tao”.Mấy đứa hậu vệ thấy tôi mặt nghiêm túc như thế đành lao lên hỗ trợ thằng L và H, trận đấu đang ngày càng vô cùng căng thẳng khi cầu thủ hai đội đều bu vào một chỗ tranh bóng.
Ngã mấy người mà chưa thấy trọng tài thổi còi phạt, thấy vậy tôi ngứa chân lắm, chỉ muốn lao thẳng vào chỗ đấy.Rồi giữa cái đám tranh nhau bóng đấy bắt đầu nói ầm ầm lên:“Bóng đâu? Bóng đâu?”.“Thằng nào kéo quần tao thế”.“Tránh ra đờ mờ, chả nhìn thấy cái éo gì thế này”.Trông chúng nó giờ chẳng khác gì lũ côn đồ đang đánh nhau cả, giờ mà không mặc quần áo