Tim, đau đớn muốn ói máu, Tạ Sơ Thần nhìn chằm chằm Tiêu Vãn dịu dàng, vẻ mặt chân thành quan tâm Quý Thư Mặc, cảnh tượng kia đúng là chói mắt, chói mắt giống như máu tươi nhuộm đẫm cái thứ bên lồng ngực phải nàng ấy, như có thứ gì đâm vào hai mắt nàng ấy đến phát đau.
Nàng ấy không cách nào cử động.
Nàng ấy chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt.
Nàng ấy nhìn, nhìn người nam nhân mình yêu mỉm cười với người nữ nhân khác .
Nàng ấy nhìn , nhìn hắn cùng nữ nhân đó tay trong tay .
Nàng ấy nhìn, nhìn hắn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Quý Thư Mặc.
Đây không phải là đang diễn trò.
Tiêu Vãn yêu thương Quý Thư Mặc cả kinh thành đều biết, Tạ Sơ Thần biết, tất cả sự ôn nhu, sủng ái, che chở, của hắn trước nay đều dành cho một người. Từ lúc bước chân vào đại sảnh đến giờ, ánh mắt hắn thậm chí còn không từng rơi xuống trên người nàng ấy.
Phu quân... Sơ Thần chưa từng vọng tưởng cướp đoạt chàng từ tay Quý tiểu thư. Thiếp chỉ mong chàng có thể quay đầu lại, nhìn thiếp một cái, chỉ một cái thôi, nhưng tại sao, ngay cả giấc mơ nhỏ nhoi đó chàng cũng keo kiệt ban cho thiếp?
Hơi nước ấm áp dâng lên trong mắt, nước mắt nóng hổi thiêu đốt đôi mắt nàng ấy dường như sắp rơi xuống. Nàng ấy dùng hết khí lực xiết chặt hai tay cho đến khi đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, mới có thể nhịn xuống không rơi lệ.
Tạ Sơ Thần, kiên cường lên! Trước mặt bao nhiêu người, không được khóc! Bây giờ chàng không yêu mày, không có nghĩa là sau này cũng vậy. Mày phải kiên trì, dùng tấm chân tình khiến chàng hồi tâm chuyển ý. Phụ thân từng dạy: Người nào phải cỏ cây, làm sao có thể vô tình.
Đúng thế, cố lên!
Tiêu Vãn hoàn toàn không biết, một câu nói tuỳ tiện của hắn, đã đập nát toàn bộ thành trì dũng khí mà Tạ Sơ Thần trăm cay nghìn đắng dựng lên .
“ Người đâu, mau mời hai vị tiểu thư hồi phủ, đừng đứng ngốc ở Tiêu gia lâu quá, lại ảnh hưởng đến thanh danh của bổn thiếu gia, còn làm hại Thư Mặc hiểu lầm ta.”
Tiêu Vãn nói xong câu đó, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt ai oán của Tạ Sơ Thần, cũng che đi nửa gương mặt thống khổ không cách nào kìm nén nổi của hắn, càng che đi ánh lệ trong mắt hắn.
Nghe những lời khinh miệt Tiêu Vãn với Tạ Sơ Thần , trên dưới Tiêu gia ai nấy đều chấn động .
Tiêu Vãn là ai chứ? Căn bản chỉ là một tên thiếu gia con nhà giàu ngang ngược phách lối chỉ biết suốt ngày ăn chơi kiêm tầm hoa bắt bướm, nếu không phải gặp được Quý Thư Mặc, trong kinh thành không biết có bao nhiêu cô gái nhà lành bị hắn đùa giỡn mất mặt, thậm chí nếu nhìn thấy phụ nữ đã có chồng mà có dung mạo xinh đẹp, chưa chắc Tiêu Vãn đã bỏ qua.
Thế cho nên mấy thiếu nữ đến tuổi cập kê vừa nghe Tiêu Vãn muốn đi dạo phố, sợ tới mức trốn trong nhà đóng chặt cửa, có người còn cố ý bôi nhọ làm xấu mình.
Cả kinh thành chỉ có độc nhất một người Tiêu Vãn không bao giờ chọc ghẹo, người đó chính là Tạ gia Tạ tiểu thư, cũng không phải do Tiêu Vãn tốt lành gì, mà là, tiếng xấu của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần quả thực tám lạng nửa cân, cho nên Tiêu Vãn luôn khinh thường đứng chung. Hắn chỉ thích nữ nhân tài sắc vẹn toàn, tỷ như kinh thành đệ nhất tài nữ Quý Thư Mặc.
Hôm qua náo loạn một trận, mọi người đều cho rằng, Tiêu Vãn rốt cuộc quơ độc trảo về phía Tạ Sơ Thần “ chỉ có sắc mà không có tài ”, chọc Tạ Sơ Thần điên lên, đại náo tiệc mừng. Ai biết bọn họ lại là lần thứ hai gặp mặt? ! Hơn nữa nghe khẩu khí khinh thường của Tiêu Vãn , tất cả đều là Tạ Sơ Thần tự mình đa tình, yêu thương nhung nhớ, mặt dày mày dạn bám theo hắn? !
Thật sự là gặp quỷ mà! Lại có người coi trọng đệ nhất đệ nhất đệ đệ nhất hoàn khố đệ tử kinh thành? Cái loại thẩm mỹ máu chó gì đây vậy trời...
“Ta mới sợ ngươi làm ô uế danh dự tiểu thư nhà ta!” Huyệt đạo kết cục cũng tự giải khai, Chiêu Nhi mắng một tiếng, kiêu ngạo hất cằm, “Tiểu thư, chúng ta đi!”
Chiêu Nhi lôi kéo Tạ Sơ Thần, lại phát hiện nàng ấy như cọc gỗ cứng ngắc đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
“Còn đứng đó mặt dày không chịu đi?” Nhìn Tạ Sơ Thần giả vờ kiên cường như vậy , Tiêu Vãn trong lòng vạn phần khó chịu. Hắn nhíu mày, quay sang Quý Thư Mặc vẫn dứng một bên ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn, nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng ta, “Thư Mặc, chúng ta đi thôi, ta nôn nóng muốn bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu ...”
Quý Thư Mặc hoàn toàn không để ý Tiêu Vãn có khúc mắc tình cảm với ai, ngược lại là đằng khác, Tiêu Vãn càng nhiều nợ phong lưu, càng có nhiều nữ nhân vây quanh hắn, nàng ta càng mừng vì trút được gánh nặng. Sau này không bị hắn bám theo quấy rầy càng tự do tự tại.
Cũng là nữ nhân, thấy Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa như thế , từ tận đáy lòng Quý Thư Mặc càng thêm chán ghét hắn, nàng ta nhịn không được hất tay Tiêu Vãn ra, muốn kéo giãn khoảng cách với hắn, ai biết, lại bị Tiêu Vãn nắm chặt cổ tay, dùng sức kéo nàng ta vào trong ngực.
Không phải dịu dàng nắm lấy, càng không phải thân mật mười ngón đan xen, mà là dùng sức nắm, hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội cự tuyệt , gần như đem cổ tay của nàng ta bóp nát.
“Thư Mặc, về lễ vật hồi môn, ta nghĩ, cha mẹ nàng nhất định vừa lòng...”
Lời nói ôn nhu đến cực điểm khiến Quý Thư Mặc cả người không rét mà run, luôn cảm thấy như vậy đằng sau lời ngon tiếng ngọt đó là sự lạnh lẽo đáng sợ, báo hiệu một cơn mưa giông bão táp sắp ùn ùn kéo đến...
“Thư Mặc, cảm lạnh sao? Đang bình thường sao lại run bần bật thế kia?” Tiêu Vãn vẻ mặt lo lắng, kéo Quý Thư Mặc vào trong ngực, đồng thời xoa bàn tay lạnh như băng của nàng ta .
Tiêu Vãn lại nhìn Tạ Sơ Thần một cái, rồi xoay người ôm Quý Thư Mặc rời khỏi, ẩn
giấu dưới tay áo là năm ngón tay đang siết thật chặt, cố nén nỗi đau đớn giờ đây đang ăn mòn toàn bộ phủ tạng của hắn.
Đau dài không bằng đau ngắn! Hãy để tơ tình hoàn toàn chặt đứt từ đây!
Tạ Sơ Thần lẳng lặng nhìn bóng dáng hai người “Ân ân ái ái” đi xa , lệ đọng trong mắt từ từ rơi xuống, tan vỡ trong không khí.
Nàng ấy vẫn biết bọn họ tiên đồng ngọc nữ trời sinh một đôi, còn mình chỉ là một con quạ nhỏ tầm thường mà thôi.
Muốn cùng Chân Long Thiên Tử ghép thành một đôi… đó chỉ là điều mơ tưởng.
Chẳng qua là dù có “biết” nhiều đến cỡ nào, cũng không thể sánh bằng với khi chính mắt nhìn thấy, càng thêm chấn động, càng thêm đau lòng.
Tạ Sơ Thần nhìn Quý Thư Mặc mặc váy màu xanh nhạt, thanh nhã cao quý, hoa hải đường kiều diễm thêu ở cổ áo, cổ tay, đóa hoa phấn nộn tươi tắn, xinh đẹp trông rất sống động, càng tôn lên đôi gò má hồng hào của nàng ta, trước ngực đeo chiếc vòng cổ trân châu , từng viên ngọc nhỏ nhắn càng trau chuốt thêm vẻ tươi tắn đẹp đẽ…
Nhìn nàng ta như tiên nữ giáng trần. Còn mình... Váy áo nhăn nhúm, chân đi tập tễnh, bị người chán ghét...
Chiêu Nhi giúp Tạ Sơ Thần lau gương mặt chẳng biết lúc nào đã ướt sũng, nàng ta quay qua trừng mấy gương mặt đang nhìn chằm chằm khinh bỉ tiểu thư nàng, lòng hết sức căm phẫn. Mấy người này thật quá đáng. Thấy người ta thất thế, đã không thương xót thì chớ còn bày ra cái bộ mặt khinh miệt. Chiêu Nhi cả người sôi sùng sục, chịu hết nổi lên tiếng: “Tiểu thư, chúng ta trở về đi.”
“Trở về, trở về nơi đó... ?” lòng tan nát cơ hồ như muốn rơi lệ, nhưng nàng ấy cố gắng đè nén, không muốn lộ ra thanh âm nghẹn ngào.
Chiêu Nhi gấp đến độ dậm chân: “Tất nhiên là về nhà rồi! Cô mất tích một đêm, đạị phu nhân ở nhà nhất định rất lo lắng!” Nàng ta không rõ, tiểu thư của mình kết cục làm sao, đường đường đại tiểu thư cao quý không làm, lại cứ nhất định muốn chạy đến Tiêu gia tự rước lấy nhục, hơn nữa còn là bức hôn cái loại nam nhân cặn bã như Tiêu Vãn !
Tạ Sơ Thần nhìn Chiêu Nhi, sắc mặt tái nhợt như tuyết. Về nhà... ? Nhà, nơi nào còn nhà của nàng ấy...
Cuối cùng, nàng ấy cười khổ một tiếng, lẩm bẩm: “Được, chúng ta về nhà đi.”
Sau đó cả người gần như dựa hoàn toàn vào Chiêu Nhi, hai chủ tớ khấp khễnh rời khỏi Tiêu gia.
Ở một nơi gần đó.
Bây giờ đã là gần giữa trưa , mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia nắng ấm áp soi rọi khắp vạn vật, chiếu thẳng vào mắt của một nam nhân. Người nam nhân đó đứng dựa vào xe ngựa, mặc kệ ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt đau đớn, lẳng lặng đứng thẳng bất động, nhìn vào bóng dáng tiêm nhược càng đi càng xa trong nắng gắt.
Hắn nhìn nàng ấy rời đi, trên gương mặt lạnh lùng không hề có một tia biểu tình. Chỉ có cặp mắt đen tinh tường, sâu thẳm không đáy kia, sau khi nàng ấy bước ra khỏi Tiêu phủ, mới tháo gỡ tầng tầng lớp lớp ngụy trang, để lộ ra ngũ tạng thiêu đốt đau nhức.
Vân Yên lẳng lặng đến bên cạnh hắn.
“Thiếu phu nhân xong chưa?” Tiêu Vãn không có quay đầu, vẫn nhìn chăm chú về phía trước, bóng dáng nàng ấy dần dần biến mất.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã tới.” Giọng Hoạ Hạ cất lên, ánh mắt không nhịn được len lén bắn vài tia khinh thường về phía Quý Thư Mặc. Sắp lên xe ngựa rồi mà còn đi nhà xí.
Phu nhân cái kiểu gì đây!
Vân Yên nhếch mép. Bụng dạ Tư Mã Chiêu ai mà không biết. Chui vào nhà xí không phải là nói với mọi người Tiêu Vãn khiến nàng ta buồn nôn không chịu nổi sao.
Cái kiểu táng thẳng vào mặt chồng như thế, e chỉ có Tiêu Vãn yêu chiều nàng ta hết mực mới nhẫn nhịn nổi.
“ Xuất phát thôi! ” Hắn nắm chặt hai nắm tay, biểu tình lạnh lẽo xoay người, bước nhanh lên xe ngựa.
Thực ra Vân Yên nghĩ quá nhiều, Tiêu Vãn không quan tâm Quý Thư Mặc xấc láo không phải vì yêu