Theo phong tục Đông Ngụy, chỉ một số ít chính thê được phu quân hết mực sủng ái mới được cùng phu quân đem theo hậu lễ về nhà mẹ đẻ ngay hôm sau sau đại hôn . Trắc thê và thị thiếp phải ba ngày sau mới được lại mặt, hơn nữa phu quân sẽ không đi cùng.
Khi Tiêu Vãn nắm tay Quý Thư Mặc bước xuống xe ngựa, từ xa đã thấy Quý phụ mẫu đứng chờ trước cổng.
Vừa thấy Tiêu Vãn tới, Quý phụ nhanh chân bước lên phía trước, thân mật nắm tay Tiêu Vãn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo tới đảo lui trên cái đống trọng lễ Tiêu Vãn mang đến, cười nói: “ Vãn Nhi, chẳng qua là về nhà ăn bữa cơm, cần gì mang nhiều lễ vật như vậy? ”
“ Không biết nhạc phụ nhạc mẫu thích cái gì, tiểu tế thuận tay mang đến vài món đồ quý trong phủ.”
Tiêu Vãn hào phóng vỗ tay ra hiệu, ngay lập tức đám người hầu đem tất cả những hộp quà chất đầy trên xe xuống. Mấy trăm cái mở ra cùng lúc, bên trong đều là ngọc Phỉ Thuý thượng đẳng và đủ thứ kỳ trân dị bảo trăm năm hiếm gặp. Minh châu diễm sắc rực rỡ loá mắt càng thu hút nhiều ánh mắt hâm mộ của những người dân vây xem.
Còn trong mấy cái rương phía sau chính là đồ cổ vô giá và tranh chữ!
Vừa thấy bức tranh chữ Nhan Chân Khanh, ánh mắt Quý phụ sáng ngời. Khi cặp mắt sáng quắc như diều hâu của ông ta dừng trên những món đồ cổ rực rỡ muôn màu và bức tranh chữ rồng bay phượng múa thì hạnh phúc muốn ngất đi.
Quý phụ tên là Quý Hiểu Phong, là hộ bộ thị lang, thuộc dòng quan tứ phẩm. Bổng lộc hộ bộ thị lang không nhiều, Quý Hiểu Phong lại có sở thích sưu tầm nhiều đồ cổ trân quý và tranh chữ , dẫn đến Quý phủ thường xuyên thu không đủ chi.
Tiêu Vãn vì muốn lấy được Quý Thư Mặc từng dùng nhiều cách lấy lòng Quý gia, dỗ nhạc phụ vui vẻ, tỷ như tại lúc Quý phủ gặp khó khăn, tặng cho Quý phủ một tiệm gạo và một cửa hàng vải. Tỷ như biết được Quý Hiểu Phong thích sưu tầm đồ cổ và tranh chữ, hắn không ngại hao tốn hai ngàn lượng hoàng kim, dâng lên không ít tuyệt thế trân quý.
Hiện tại, hai gian cửa hàng này càng ngày càng kinh doanh phát đạt, Quý Hiểu Phong liền gả bán Quý Thư Mặc cho Tiêu Vãn, coi như trả ơn, vì thế Quý Thư Mặc “ cực kỳ không tình nguyện” gả cho Tiêu Vãn.
Bây giờ ngẫm lại, việc Quý phủ gặp khó khăn tài chính xem ra có chút hoang đường, rất có khả năng là Quý gia cố ý tạo ra lý do bòn rút tiền của hắn, sau đó thuận nước đẩy thuyền để Quý Thư Mặc vào Tiêu gia làm nội gián. Dù sao một người từ trước tới nay luôn chán ghét mình đột nhiên vào một ngày không trăng, không sao, không mưa có gió* nào đó đáp ứng mình cầu hôn, thật làm người ta hoài nghi. Đợi sau khi trở về, hắn phải sai Vân Yên đi điều tra kỹ lưỡng mới được.
*: Đọc câ này lại nhớ đến câu “ Màn đêm không trăng, không sao, không gió, không ai đi ngang qua con phố quen ” - Lời bài hát: Đếm Thời Gian - Huyền Thoại - Sáng tác: Khánh Đơn
Nhìn trân phẩm mình không cần bỏ tiền ra mà cũng có được, Quý Hiểu Phong phấn khởi đến ngu luôn, ông ta lắp ba lắp bắp nói: “ Vãn Nhi, con quả thực quá lãng phí rồi...”
Kiếp trước, Tiêu Vãn ngu ngốc cho rằng, mình cố gắng kết cục cũng đã làm cho vị nhạc phụ này thật lòng thích mình. Nhưng vừa rồi, khi hắn mới vừa đặt chân tới cửa, thái độ của ông ta nhìn bề ngoài như thân thiết khăng khít, nhưng chỉ cần để ý quan sát một chút thôi, không khó nhận ra tia khinh miệt và châm chọc vô cùng rõ ràng trong mắt