Ở trong hang động lúc này Cổ Viêm đang nằm giữa hai tay mỗi tay ôm một mỹ nhân từ lúc ra ngoài đến giờ cả hai nữ nhân này không nói một câu nào khiến hắn cũng không hiểu trong đầu họ đang nghĩ đến gì rõ ràng là ghét nhau vậy mà bây giờ lại im re không nói một câu nào.
Phải rồi Ngọc Nhi miếng ngọc bội này và thanh trường kiếm này là của ngươi phải không ?
Cổ Viêm phất tay một cái xuất hiện một thanh trường kiếm kim sắc và một miệng ngọc bội tinh xảo họa tiết phượng hoàng lơ lửng giữa không trung trước mặt nàng hỏi.
Là siêu cấp thần khí Phượng Tịch Linh Lung Ngọc và thần khí tạo ra từ Phượng Hoàng Chiến Thần Y không phải nói bị phá hỏng rồi sao, làm thế nào mà vẫn còn ở đây được.
Ngọc Nhi hai mắt mở to kinh ngạc hỏi.
Mặc dù ta không biết thứ mà con người gọi là siêu cấp thần khí này lợi hại đến đâu nhưng sau khi nghe Bạch Linh nói hai loại bảo vật này rất quan trọng với ngươi nhưng vì trận chiến vừa rồi mà bị phá hỏng chắc hẳn bản thân ngươi cũng rất buồn, nên mới cô ta mới nhờ ta khôi phục lại giúp ngươi.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Nữ nhân đó nghĩ thật sao, tại sao cô ta lại làm vậy ?
Ngọc Nhi tò mò hỏi.
Chẳng phải hỏi cô ta mọi chuyện sẽ rõ sao, ngươi hỏi ta thì được cái gì.
Cổ Viêm bật cười đáp.
Phía bên Bạch Linh đến giờ nàng ta vẫn im lặng không nói một lời nào, đến Ngọc Nhi cũng không hiểu nổi nữ nhân này đang nghĩ gì, mà lại đi giúp đỡ một tình địch như mình.
Rốt cuộc ngươi làm vậy là có mục đích gì, ta nghĩ ngươi không tử tế đến mức lại đi giúp cho một kẻ thù như ta có phải không ?
Ngọc Nhi sắc mặt nghiêm túc nhíu mày đáp lại.
Nếu ngươi đã nhận lại bảo vật của mình rồi thì đồng nghĩa với việc chấp nhận yêu cầu của ta vậy nên sau này chúng ta cũng không nên cãi cọ với nhau làm gì toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Cổ Viêm thì tốt hơn.
Bạch Linh bật dậy khoác tay hắn nhìn về hướng Ngọc Nhi cười nói.
Cái gì chấp nhận yêu cầu của ngươi !
Không lẽ ngươi vẫn chưa có ý định tranh dành Cổ Viêm với ta, nếu là vì chuyện này thì ngươi vui mừng quá sớm rồi đấy, siêu thần khí này ta có thể bỏ không lấy lại mất rồi có thể tìm một cái khác, nhưng Cổ Viêm chỉ có một, như ta đã nói huynh ấy là nam nhân của ta, chỉ còn ta vẫn ở đây con yêu nữ xảo quyệt nhà ngươi đừng mong có cơ hội ở bên huynh ấy.
Ngọc Nhi khua tay gạt bỏ bảo vật của mình xuống đất không thèm nhận lại mà trợn trừng mắt quát nàng nói.
Nếu ngươi không ưa cô ta, vậy tại sao bây giờ còn cho phép cô ta nằm bên cạnh ta ngươi nói đi ?
Cổ Viêm miệng hỏi lại.
Cái đó …. cái đó … chẳng qua vì nghĩ đến thời gian qua cô ta chăm sóc cho huynh thay ta, chắc hẳn cực khổ không ít nên muốn cho cô ta một cơ hội cuối cùng ở bên huynh cho nên….
Nhưng huynh đừng có hiểu lầm, trước giờ ta không ủng hộ việc huynh thu nhận thêm nữ nhân càng không có ưa thích thu nạp bất kỳ nữ nhân nào khác, ta muốn huynh là duy nhất của ta không phải của ai khác.
Quảng Cáo
Ngọc Nhi khoác tay tựa đầu vào ngực hắn khuôn mặt đáng yêu thẳng thắn đáp lại.
Có phải vì không muốn lập hậu cung không, ta không hiểu lập hậu cung thì có gì xấu đâu mà ngươi không thích, không phải tất cả các đại anh hùng đều có riêng cho mình một hậu cung với rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp, còn ta, ta cũng là đại anh hùng bọn họ thì được còn tại sao ta lại không được.
Cổ Viêm ca, theo cách nghĩ của huynh lập hậu cung cũng có nghĩa một nam nhân sẽ đi thu nạp rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp về cho mình, huynh cảm thấy việc làm đó hay ho lắm sao theo muội thấy đó chẳng qua là thói trăng hoa lăng nhăng của đám nam nhân xấu xa, huynh cảm thấy bản thân làm vậy có công bằng với nữ nhân chúng ta không ?
Nếu như bọn muội cũng như vậy, cũng ăn nằm yêu đương với nhiều nam nhân khác cũng muốn lập hậu cung với nhiều nam nhân khác thì liệu huynh có chấp nhận không ?
Ngọc Nhi đáp lại.
Cái gì, nữ nhân ngươi muốn ăn nằm với một đám nam nhân khác, nói vậy mà cũng nghe được sao, đã là nữ nhân là thê tử của tha thì phải biết an phận làm tròn bổn phận thê tử trung thành với ta, lấy ngươi về mà để ngươi đi trăng hoa ngủ với nam nhân khác, khác gì lấy mấy ả nữ nhân không đứng đắn ở trong kỹ viện.
Vậy thì chi bằng ta ở một mình còn hơn, không có cưới xin gì hết, các ngươi muốn làm gì thì làm muốn ở bên cạnh bao nhiêu nam nhân đó là việc của các ngươi không liên quan đến ta.
Cổ Viêm nghe những lời nữ nhân này nói không thể chấp nhận được, tức quát lại.
Thì đó, đến bản thân huynh còn không chấp nhận được huynh bảo đặt vào vị trí của thê tử như ta có chấp nhận không, trong tình yêu quan trọng nhất là sự chung thủy đến từ hai phía nếu một trong hai người mà đặc biệt là nam nhân các huynh cứ đứng núi này trông núi nọ yêu một hai ba người, thì đó không phải là tình yêu mà đó sự chiếm hữu sự ích kỷ chỉ nghĩ cho sự thỏa mãn của bản thân mình mà không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Ngọc Nhi giải thích tiếp.
Ra vậy, bây giờ ta mới biết tinh yêu của con người chính là sự chung thủy không lăng nhăng, nhưng mà đám anh hùng cứu thế đó vẫn hai tay năm ba bảy cô đấy có sao đâu thiết nghĩ ta sau này có thêm một hai nữ nhân bên cạnh chắc cũng không sao đâu đúng không ?
Cổ Viêm bật cười nhìn nàng cười nói.
Bây giờ thì không sao, nhưng một trăm năm nữa một vạn năm nữa liệu cái thứ tình yêu đó có bền vững không, với bản tính của đám nam nhân đó, chinh phục được một hai nữ nhân vẫn chưa thỏa mãn lại muốn chinh phục thêm nữ nhân khác mà càng nhiều nữ nhân như vậy sẽ không thể phân chia tình cảm ra được, đối xử tốt với người này thì người kia khó chịu.
Mà đám nữ nhân mà chịu đựng chung một phu quân như vậy, tất cả đều là những kẻ ngu ngốc, ta không cần biết trước đó họ đã trải qua những chuyện gì mà động lòng đám nam nhân đó, nhưng ta khẳng định về lâu về dài họ sẽ phải hối hận về quyết định của mình.
Ngọc Nhi giải thích tiếp.
Tại sao ngươi biết họ không vui, ngươi có phải từng gặp trường hợp như vậy không ?
Cổ Viêm tò mò hỏi