Thấy hai nữ nhân này, bắt đầu thân thiết với nhau như vậy Cổ Viêm rất vui, quả nhiên trên thế gian này cách tốt nhất để kết bạn chính là đánh nhau chỉ có đánh nhau mới có thể hiểu nhau hơn mà Ngọc Nhi và Bạch Linh không ngoại lệ.
Cổ Viêm chuyện của Bạch Linh lần này ta châm trước, sẽ tạm chấp nhận cô ta như một nữ nhân thứ hai của huynh, nhưng không vì thế mà sẽ có nữ nhân thứ hai thứ ba.
Ta không cần biết huynh ở ngoài lăng nhăng với bao nhiêu nữ nhân, nhưng muốn bước chân vào nhà thì phải đối diện với ta trước, có thể sống dưới tay ta thì ta cho phép bước vào, còn không thì kết cục của họ như nào huynh hiểu rồi đấy.
Ngọc Nhi trừng mắt cảnh cáo.
Ngươi … ngươi nói cái gì, còn phải được sự cho phép của ngươi nữa sao
Ta cũng là đại anh hùng mà, ta cũng muốn được như các đại anh hùng khác lập một hậu cung toàn mỹ nhân để khoe với thiên hạ, ngươi làm vậy chẳng phải đang làm khó ta sao.
Cổ Viêm nhíu mày quát lại.
Những gì ta nói huynh nghe vẫn không lọt tai sao, cứ thử mang thêm ả nữ nhân khác về nhà thử xem, ta đảm bảo đó sẽ quyết định mà huynh sẽ phải hối hận suốt đời.
Ngọc Nhi nhíu mày cảnh cáo lần nữa quát.
Cổ Viêm mặc dù không đồng tình với cách làm của nàng, nhưng còn cách nào khác sao, ở thế giới bên ngoài cô ta tu vi cao hơn hắn rất nhiều, nếu còn không đồng ý mà để cô ta nổi giận hậu quả thật khó tưởng tượng được.
Nếu không còn gì để nói, cứ quyết định vậy đi, còn bây giờ huynh mau ra đằng kia nhặt thần khí lên cho ta đi.
Ngọc Nhi mở miệng truyền lệnh nói.
Lời phu nhân nói Cổ Viêm không dám không nghe theo, vội bước đến nhặt thần khí lên giúp nàng, nhưng lúc này nhặt lên giống như nâng một ngọn núi quá nặng so với tưởng tượng của hắn.
Còn đứng ngây ra đó làm gì mau nhặt chúng lên giúp ta, không lẽ sai tý việc với huynh khó lắm sao.
Ngọc Nhi mở miệng nói.
Không phải ta cố hết sức rồi, nhưng mà nó nặng quá ta nhấc không nổi.
Cổ Viêm gồng sức đến đỏ cả mặt vừa cố nâng trường kiếm lên vừa đáp.
Ngọc Nhi tỷ, có vẻ như vũ khí của tỷ quá nặng so với nhục thân mà huynh ấy có thể chịu đựng được hay là tỷ nhặt lên giúp huynh ấy đi.
Bạch Linh nhỏ giọng nói.
Không phải chứ, vừa rồi trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ huynh ấy còn có thể nhẹ nhàng nhấc chúng lên xé rách chúng làm đôi như xé một tờ giấy, không lý nào bây giờ lại không được.
Ngọc Nhi vẻ mặt khó hiểu đáp.
Bởi vì trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ huynh ấy có quyền hạn sức mạnh lớn nhất huynh ấy muốn làm gì thì làm mà chẳng được, còn ở thế giới bên ngoài thì khác huynh ấy giờ chỉ là thân phận một người phàm, làm sao có thể nhấc nổi một kiện thần khí cho được.
Bạch Linh bật cười giải thích nói.
Theo những lời muội nói, thì tất cả những năng lực mà Cổ Viêm và muội làm trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ chỉ là đang hù dọa ta và đám thượng cổ hung thú kia thôi sao ?
Ngọc Nhi giật mình khó tin vội hỏi lại.
À thì, cái đó có thể coi là như vậy kiểu như là thế giới thức hải của một người, ở trong đó chủ nhân của nó có quyền năng lớn nhất không gì không thể.
Quảng Cáo
Bạch Linh khuôn mặt hài hước cười nói.
Thế giới thức hải ?
Cho dù có là thế giới thức hải của những cường giả cao cấp trên thiên giới cũng không có cái bản lãnh giam giữ một lúc năm thượng cổ hung thú huống chi là trừng trị chúng.
Ngọc Nhi khỏi rùng mình đáp lại.
Cái đó ta làm sao mà biết được, chẳng phải đi hỏi Cổ Viêm sẽ rõ hơn sao ?
Bạch Linh cười đáp.
Ngọc Nhi ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau nhặt vũ khí của ngươi lên đi, nó nặng quá ta không nhặt nổi đâu.
Ngọc Nhi nghe vậy, tùy tiện phất tay thu lại Phượng Tịch Lung Linh Ngọc vào trong giới chỉ còn thần kiếm kia cũng hóa thành vô số phiến lông vũ bay đến dính lên y phục hòa thành một thể với nàng.
Viêm ca, có thật như những lời Bạch Linh nói không, sức mạnh mà huynh ở trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ hoàn toàn chỉ để lừa gạt để dọa muội và đám hung thú đó đúng không ?
Ngọc Nhi nghiêm túc nói.
Cái gì là giả, tất cả sức mạnh ta thể hiện trong đó đều là thật, giết đám hung thú đó cũng là thật, nhưng đấy là Vĩnh Hằng Vũ Trụ còn ở thế giới bên ngoài sức mạnh của nó có giới hạn nhưng đây chỉ là tạm thời tương lai sau này khi tu vi ta tăng lên ta có thể sử dụng nhiều sức mạnh hơn.
Cổ Viêm giải thích nói.
Cho dù là vậy nhưng huynh không sợ đám thượng cổ hung thú đó biết được mà nổi giận tính sổ với huynh sao, một khi chúng nổi giận hậu quả vô cùng khủng khiếp đừng nói là Phục Long Đại Lục mà cả thiên giới cũng sẽ tràn ngập trong biến máu đấy.
Ngọc Nhi nghiêm túc đáp lại.
Thách chúng dám nổi giận, giờ đây cả năm bọn chúng nằm gọn trong bàn tay của ta, thử làm phật lòng ta thử xem, có là thượng cổ hay siêu cấp hung thú gì đó, ta cho lên thớt làm thức ăn hết.
Cổ Viêm nở nụ cười âm hiểm đáp lại.
Nghe Cổ Viêm nói, Ngọc Nhi tâm trạng vẫn có chút bất an, trêu đùa với đám hung thú đó để chúng biết được hậu quả vô cùng khủng khiếp, nhưng giờ có lo cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể tạm tin tưởng những gì hắn nói đi được bước nào hay nước đấy.
Hôm nay đến đây thôi, hôm nay ta mệt rồi ta đi ngủ trước đây có gì mai nói tiếp.
Cô Viêm dứt lời ngáp một hơi dài sau đó lăn ra đất mà ngủ.
Khoang đã đừng ngủ vội, còn Bạch Linh thì tính sao ?
Ngọc Nhi vội kéo hắn dậy cười nham hiểm nói.
Ta đã nói rồi, có chuyện gì để mai nói đi thời gian của chúng ta còn dài không cần phải vội.
Cổ Viêm dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài làu bàu đáp lại.
Không lẽ huynh không muốn, Bạch Linh hoàn toàn trở thành nữ nhân của huỵnh sao, giống như cái tối hôm trước ta và huynh cùng làm đó.
Ngọc Nhi tủm tỉm cười đùa nói.
Quảng Cáo
Ngọc Nhi tỷ tỷ,