Vậy Viêm huynh đi trước đi, ta nhường hai ngươi đi trước.
Ngọc Nhi đáp lại.
Ngươi coi thường ta quá rồi đấy, về những mặt khác có thể bây giờ ta còn thua kém rất nhiều người khác, nhưng về mặt tốc độ ta mà không đứng nhất cũng không có kẻ nào dám đứng thứ hai đâu đấy.
Cổ Viêm cười đắc ý nói.
Có chắc không, đến lúc thua ra đó đừng có mà khóc lóc buồn bã đó.
Ngọc Nhi bật cười nói.
Khóc ?
Sao ta phải khóc, dù thắng hay thua ta vẫn là người sướng nhất ha ha.
Cổ Viêm cười lớn đáp lại.
Đồ quỷ nhà huynh lại thế rồi, không nói với huynh nữa, nếu huynh có bản lãnh lớn đến vậy thì đuổi theo ta đi, không đuổi kịp mà thua xem ta xử trí huynh ra sao !
Ngọc Nhi đỏ mặt xấu hổ vừa dứt lời liền biến thành một đạo quang sắc đỏ phóng thẳng lên bầu trời với tốc độ cực nhanh chớp mắt đã không thấy dấu vết.
Bạch Linh chúng ta cũng đi thôi.
Cổ Viêm hai tay bế nàng lên nhìn nàng cười nói.
Huynh có chắc sẽ đuổi kịp Ngọc Nhi tỷ không vậy ?
Bạch Linh nét mặt nghi ngờ lên tiếng hỏi lại.
Ta bảo được là được, ta đã nói trong cái vũ trụ này không ai có tốc độ nhanh hơn ta đâu ?
Cổ Viêm đáp lại.
Quang Thiên Sinh Linh Tinh !
Tốc độ ánh sáng.
Đúng như cái tên mà Cổ Viêm đã nói, sức mạnh của Quang Thiên Sinh Linh Tinh cho phép hắn ta có thể đạt được tốc độ ngang bằng thậm chí hơn tốc độ ánh sáng, với năng lực này trong vòng chưa đến một giây, chỉ một cái nhún người hắn ta có thể nhảy từ hành tinh này sang hành tinh khác mà không tốn chút sức huống chi là một mặt trăng nhỏ bé.
Cả cơ thể hắn lúc này biến thành một đạo kim sắc phóng thẳng lên bầu trời chớp mắt một cái đã phóng thẳng ra khỏi bầu khí quyển của hành tinh Phục Long Đại Lục mà lúc này hắn lại dừng lại nhìn trước mắt cách đó không xa chính là mặt trăng, từ khoảng cách này họ có thể nhìn thấy đạo quang sắc đỏ khác đang tiến tới hướng của mặt trăng, đạo quang sắc này chính là của Ngọc Nhi.
Viêm ca thần kỳ, quá không ngờ huynh còn có năng lực này, ta không nghĩ chúng ta có thể đuổi kịp Ngọc Nhi tỷ đấy.
Bạch Linh hiện vẻ vui sướng phấn khích nói.
Quảng Cáo
Thấy chưa ta đã bảo rồi, Ngọc Nhi về tu vi thực lực hiện giờ ta không bằng cô ta, nhưng về mặt tốc độ cô ta không cách nào bằng ta được đâu.
Cổ Viêm đắc ý cười, sau đó lại tiếp tục tăng tốc di chuyển, chỉ trong một cái nháy mắt hắn đã vượt qua phía trước Ngọc Nhi đáp xuống phía dưới mặt trăng.
Ngọc Nhi thấy cảnh tượng này sắc mặt đại biến, nàng cứ tưởng Cổ Viêm chỉ đang nói đùa không ngờ là thật hắn đích thực đã vượt qua tốc độ của nàng mà đáp xuống phía dưới trước.
Phía bên dưới mặt trăng Ngọc Nhi đang định tức giận quát hắn một trận cho hả giận, thì đột nhiên lúc này trông thấy cảnh tượng hắn ôm cổ đến khó thở khiến nàng không khỏi lo lắng vội chạy đến vị trí của hắn dò hỏi.
Cổ Viêm rốt cuộc bị sao vậy, vừa nãy còn chạy nhảy tung tăng được, sao giờ lại thành ra như vậy.
Ngọc Nhi nhìn Bạch Linh nhíu mày hỏi.
Ta cũng không biết, có thể do môi trường bên ngoài này không có không khí nên mới thành ra như vậy.
Bạch Linh đáp lại.
Thì ra là như vậy, ta quên mất với thân thể người phàm huynh ấy hiện giờ không thể tồn tại được ngoài không gian vũ trụ, làm ta …
Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra từ một viên đan dược màu đen đưa vào miệng hắn, lúc này cảm giác khó thở đã biến mất hắn lại có thể hoạt động bình thường trở lại.
Thần kỳ quá, thứ ngươi cho ta uống là gì vậy ?
Cổ Viêm vẻ mặt tò mò quay sang nhìn Ngọc Nhi hỏi.
Chỉ là loại đan dược giúp những kẻ tu vi thấp như huynh muốn tồn tại ngoài vũ trụ dùng đến mà thôi, tác dụng cũng không có nhiều, nhiều nhất cũng chỉ là mười hai canh giờ.
Ngọc Nhi mở miệng đáp lại.
Trên thế gian này lại có thứ đan dược thần kỳ đến vậy sao, thú vị thật, các ngươi nhìn xem ở trên mặt trăng mặc dù không có sinh linh nào sống nhưng mà ta phải nói ở trên này rất tuyệt chỉ nhảy nhẹ một cái mà đã bay cao đến chừng này đừng nói là võ giả người thường còn làm được đấy.
Cổ Viêm thích thú bật nhảy vừa cười vừa nói.
Có gì làm lạ đâu, môi trường không có trọng lực đương nhiên ai cũng có thể làm được.
Ngọc Nhi khuôn mặt hài hước đáp lại.
Nếu ta cả đã lên đây rồi vậy chúng ta bắt đầu nghi thức " phá trinh " thôi.
Bạch Linh đâu còn đứng ngây ra đó làm gì mau cởi hết sạch y phục và chổng mông lên cho ta.
Cổ Viêm hét lớn chỉ tay về phía nàng rõng rạc ra lệnh nói.
Ở đây luôn sao, lỡ như có ai đó đi qua thì biết làm sao đây.
Quảng Cáo
Bạch Linh đỏ mặt xấu hổ đáp lại.
Làm gì có ai rảnh hơn chúng ta ở đây, còn không mau cởi ra là ta đi ngủ đấy.
Cổ Viêm mở miệng đáp lại.
Ngọc Nhi có thể hiểu cảm giác của Bạch Linh tại một nơi xa lạ rộng lớn như vậy đừng nói là nữ nhân này cho dù là nàng cũng không thể an tâm mà làm chuyện đó với Cổ Viêm cho được.
Tỏa Linh Tháp.
Ngọc Nhi lấy từ giới chỉ ra một tòa tháp màu trắng như pha lê nhỏ bằng lòng bàn tay ném ra phía trước mặt đất, lập tức tòa tháp này phóng to ra.
Tòa tháp rộng lớn này có bốn tầng từ bên ngoài nhìn vào trên tháp có nhất nhiều hoa văn điêu khắc tinh xảo lấp lánh lộng lẫy trông không khác gì một cung điện thu nhỏ đủ thấy độ trân quý cũng như công sức người bỏ công sức thời gian làm ra nó không ít chút nào mới có thể làm được.
Đây là thần khí Tỏa Linh Tháp của ta, thường là nơi ở cũng là nơi bế quan tu luyện của ta mỗi lúc đi xa, hai người thấy sao, có đẹp không ?
Ngọc Nhi mở miệng giới thiệu nói.
Đẹp đẹp lắm, với thời tiết trăng thanh gió mát mà được ở trong một tòa tháp lộng lẫy như cung điện thế này mà ngủ thì quá tuyệt với ông mặt trời luôn.
Cổ Viêm ngẩn đầu nhìn tòa tháp vẻ mặt vui sướng nói.
Huynh vui là được,