Lại thêm một năm nữa trôi qua, cổ viêm nhờ chăm chỉ rèn luyện thân thể hiện giờ thân thể hắn vô cùng cứng cỏi nhưng chiều cao lại không có phát triển một thân lùn tịt trái lại ngọc nhi phát triển chiều cao rất nhanh hiện giờ đã cao hơn hắn một cái đầu thân hình nàng càng lúc lộ ra những đường nét quyến rũ của một thiếu nữ xinh đẹp, những đường cong như thiếu nữ mười tám càng lúc hiện rõ nét thêm, nếu không phải khuôn mặt lở loét đầy những vết sẹo kia, có lẽ ra đường sẽ không ít nam nhân phải xuýt xoa đứng lại mà ngước nhìn vẻ đẹp đậm chất tiên nữ của nàng.
Suốt một năm nay lặn lội trong rừng sâu, vừa phải tìm đường vừa phải tránh yêu thú, khiến cho hắn trưởng thành hơn rất nhiều, đối xử với ngọc nhi cũng không gọi là bạc đãi, từ tắm rửa đến giặt y phục đều một mình hắn làm chỉ là lúc tắm rửa cho nàng hắn cũng không dám đến gần nàng lau người cho nàng như trước, lần trước bị nàng làm cho trọng thương khiến cho bản thân hắn khiếp sợ ba hồn bảy vía thay vào đó hắn lựa chọn dùng một cành trúc nhỏ quấn khăn lên đó đứng từ xa mà lau người cho nàng, có lẽ đây là biện pháp an toàn nhất.
Lúc này đây, hai người bọn họ đang cõng nhau đứng trên con đường của mộc phong thành, một tòa thành trì nhỏ thuộc địa phận của bắc hoàng thánh triều.
Tòa thành này so với lưu hương thành mà hắn từng đến phồn hoa hơn rất nhiều , vô cùng nào nhiệt , chỉ có điều hai người họ đi đến đâu thì dân chúng đều tránh xa đến đó , như tránh tà , đặc biệt là đám nam nhân trong thành, mặc dù cổ viêm đã cho nàng khoáng tấm áo choàng đen bên ngoài để che đi khuôn mặt hiện giờ của nàng nhưng cũng không qua nổi ánh mắt khinh miệt của đám nam nhân , trong mặt họ , ngọc nhi không khác gì một con quái vật gớm ghiếc.
Đi một chặng đường dài, cả hai người đều thấm mệt, đặc biệt là cổ viêm , hắn quyết định tìm một quán trọ để nghỉ ngơi.
Quán trọ thanh mộc !
Tiểu nhị !
Có bao nhiêu món ngon gọi hết ra đây cho ta.
Làm một ngụm trà , cổ viêm sảng khoái gõ nhẹ chén trà xuống bàn, cất giọng lớn tiếng gọi.
Từ phía xa một tên tiểu nhị thân hình ốm yếu bé bé con con xuất hiện, vui vẻ cung kính chào hỏi.
Khác quan, không biết ngài cần dùng những món gì ạ ?
Ngươi có bị điếc không vậy, ta nói có bao nhiêu món ngon mang hết ra đây cho ta , còn đứng ngây ra đó làm gì mau cút vào trong gọi món ra đi.
Cả ngày không được lót tý gì vào trong bụng , khiến cho tính khí hắn nóng nảy hơn ngày thường , hung dữ gằn lên quát.
Thấy thái độ hống hách của cổ viêm tên tiểu nhị này thái độ chuyển biến nhanh chóng lộ ra vẻ mặt khó chịu nói.
Tiểu tử , sáng sớm mở hàng định phá đám sao ?
Bay đâu !
Một lúc sau, có hai gã to con vác con dao mổ lợn theo tiếng gọi của tên tiểu nhị , tiến đến , chém mạnh một nhát dao cắm phập vào bàn gỗ, hung dữ cảnh cảnh cáo.
Biết điều thì cút đi chỗ khác đừng có ở đây phá đám chuyện làm ăn của chúng ta.
Các ngươi đây là có ý gì, tiếp với đãi khách như vậy sao ?
Ngọc nhi bên cạnh lạnh giọng nói.
Là võ sư cường giả !
Nhận ra cỗ khí tức đáng sợ đến từ phía nữ nhân áo choàng đen , cả ba tên hầu bàn thân thể như mềm nhũn ra , kinh hãi lùi lại mấy bước.
Thành thật xin lỗi khách quan, để hai vị chê cười rồi, là do ta không biết dãy dỗ hạ nhân nên mới có sự cố như vậy.
Một mỹ phụ mặc bộ đồ tử sắc, mỉm cười tiến đến cung kính tạ lỗi, mang theo đó là cỗ khí tức cường đại không hề thua kém ngọc nhi.
Thật không ngờ tại quán trọ nhỏ bé này lại gặp cường giả cấp bậc võ sư a.
Ngọc nhi ánh mắt phản phất một tia sát khí, cười lạnh nhìn mỹ phụ đáp.
Không chịu thua kém nhau hai nữ nhân này không ngừng phô diễn sức mạnh cường đại của mình, một người khí tức hỏa diễm cuồng bạo , một người hàn thủy nhu hòa lấn áp lẫn nhau, không khí dần trong lầu hiện giờ yên tĩnh đến đáng sợ, chúng nhân xung quanh cảm nhận cỗ khí tức cường đại của hai nữ cường trước mặt cũng liền nhanh chóng bỏ của lấy người mau chóng bỏ chạy rời khỏi tửu lầu.
Còn đứng đó nhìn nhau gì nữa, mau mang thức ăn lên đây cho lão tử, các ngươi tưởng lão tử ta thật không có tiền trả nổi sao ?
Không chịu nổi thêm được nữa, cổ viêm lấy hết dũng khí gắn lên quát phá tan bầu không khí tĩnh mịch quanh đây.
Ha ha , thật ngại quá mải nói chuyện, mà quên mất không gọi món ,để quý khách đợi lâu rồi.
Các người còn đứng ngây ra đó làm gì mau mang hết những món ngon nhất của tửu lầu ra đây cho tiểu huynh đệ và tiểu cô nương dùng đi.
Nữ phụ mỉm cười thân thiện cất tiếng nói lời xin lỗi, sau đó trừng mắt hướng về đám hạ nhân hung dữ quát.
…………………………………………………………………………………………………………………………….
Thức ăn ở đây quả thật đúng là mĩ vị.
Cầm cái đùi heo nướng trên tay cổ viêm ngoạm một miếng lớn nuốt một ngụm rượu sảng khoái cười giòn nói.
Vị công tử đây cứ thích trêu đùa, chỉ là thịt của heo một sừng với rượu anh đào bình thường thôi chứ có phải là mỹ vị gì đâu.
Thức ăn này quả thật rất ngon, ngọc nhi cô cũng ăn thử một miếng đi.
Cổ viêm mút mười đầu ngón tay cho sạch, sau đó cầm một miếng thịt trên tay , cười rạng rỡ đưa đến khóe miệng của ngọc nhi nói .
Chuyện này !
Hành động dơ bẩn của cổ viêm khiến cho ngọc nhi cảm thấy rất e ngại, nàng trước giờ luôn là người thích sạch sẽ, hắn làm như vậy sao nàng dám ăn cho được .
Huynh cứ việc ăn cho thoải mái đi không cần lo cho ta.
Công tử cứ ăn tự nhiên đi , phu nhân của ngài cứ để ta giúp cho !
Đoán được ý nghĩ của ngọc nhi, bà chủ quán trọ cười tươi nhanh hơn một nhịp gắp thức ăn hướng tới vị trí ngọc nhi cho nàng ăn.
Cổ viêm vì vậy cũng ngừng lại thoái mái tận hưởng mỹ vị tiếp cho đến hai canh giờ sau mới dừng lại.
Ợ ,no thật, chưa bao giờ ta được thưởng thức bữa ngon như vậy.
Ngả người ra ghế dài, một tay gác sau gáy một tay cầm tăm sỉ răng, cái cảm giác mãn nguyện hiện lên trên khuôn mặt, cổ viêm sảng khoái reo lên.
Cổ viêm ca , sao huynh không đi rửa tay đi, làm vậy sẽ bẩn quần áo đấy.
Ngọc nhi cười tươi liếc mắt nhìn hắn khẽ khuyên.
Ngươi nói mới nhớ, bộ y phục này ta mới mặc có hôm qua, không thể để bẩn được, ngươi cứ đợi ở đây đi, ta đi một lát rồi sẽ quay về.
Dứt lời cổ viêm bật dậy chạy ra sau