Phụ thân muội nếu đúng như lời muội nói quả thực rất tài giỏi, có thể nhìn ra được ai mới là cường giả chân chính chắc chắn đã va chạm không ít mới có được cái năng lực đặc biệt như vậy.
Nghe thấy Anh Túc ( Ngọc Nhi ) nói vậy, Tiểu Thất cảm thấy hãnh diện về phụ thân mình tính ra trên đại lục người có được năng lực đặc biệt giống như phụ thân nó đếm trên đầu ngón tay.
Trái với Anh Túc vẻ mặt thân thiện với cô bé, Cổ Viêm nét mặt vẫn một mực nghi ngờ lai lịch bất minh, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nếu để hắn biết được Tiểu Thất kia có âm mưu quỷ kế gì, hắn sẽ không do dự mà xuống tay với cô bé.
…
Vô Tâm đại ca, cầu xin huynh hãy giúp ta cứu mẫu thân, đại ơn đại đức của huynh Tiểu Thất ta suốt đời không quên.
Tiểu Thất vội vã quỳ xuống dập đầu nức nở khóc.
Giúp ?
Ngươi bảo ta giúp thế nào đây, rơi vào tay đám Hắc Ô Trại đó lâu như vậy rồi có khi đã bị bọn chúng chơi cho nát … à ý của ta là có khi đã bị bán đi đâu đó trên đại lục này.
Ngươi bảo ta giúp ngươi, ta biết giúp ngươi kiểu gì đây.
Cổ Viêm liếc nhìn nó lạnh lùng nói.
Vô Tâm ca sao huynh nói chuyện nặng lời với cô bé như vậy được, nó mới chỉ là đứa trẻ mới 7, 8 tuổi thôi mà, huynh làm vậy không giống phong thái của một đại anh hùng chút nào cả.
Anh Túc ( Ngọc Nhi ) nhíu mày trách mắng.
Nhưng ta cho dù có là đại anh hùng, cũng không thể nào quản hết mọi chuyện trong thiên hạ được, huống chi mẫu thân của nó có khi bị bán đi thật thì cho dù có tìm cũng đâu phải là chuyện dễ.
Tiểu Thất nghe hắn nó vậy cũng có chút buồn bã, vốn hy vọng vào hắn để cứu mẫu thân nhưng xem ra tên tiểu tử này không có ý định giúp, cũng phải thôi người ta là cường giả chỉ chuyên đi làm việc lớn ai lại có thời gian đi làm mấy cái chuyện nhỏ nhặt này cho được.
Nhìn thấy tiểu cô nương đáng thương như vậy, Ngọc Nhi không lỡ nhìn thấy cô bé quay về trong bộ dạng nước mắt ngắn nước mắt dài, nên đã kiên trì thuyết phục Cổ Viêm đi giúp nó, nàng đã tốn không ít nước miếng cuối cùng mới có thể thuyết phục được hắn.
Muội nói không sai, cho dù không tìm được mẫu thân của nó thì ít nhất cũng có thể diệt trừ đám người của Hắc Ô Trại tại khu vực Bạch Dương thành đây đúng là trọng trách mà một đại anh hùng như hắn nên làm.
Được rồi, nể tình phu nhân ta đã mở lời nói giúp cho ngươi, nên ta sẽ giúp ngươi lần này, nhưng ngươi cũng đừng quá kì vọng quá nhiều vào ta, ta không dám đảm bảo sẽ tìm thấy mẫu thân ngươi đâu.
Cổ Viêm nhìn cô bé lạnh lùng nói.
Cảm ơn Vô Tâm đại ca, bất luận như thế nào chỉ cần một tia hi vọng muội cũng sẽ không từ bỏ, muội tin ông trời có mắt sẽ để cho muội và mẫu thân gặp lại nhau.
Tiểu Thất hai tay lau nước mắt mừng rỡ nói.
Muội có muốn đi cùng chúng ta không, hôm nay là ngày ta được tỏa sáng khí phách của một anh hùng, muội không đi sẽ chịu thiệt đấy.
Cổ Viêm nhìn về phía Ngọc Nhi tự tin cười nói.
Huynh đi đi, muội có việc phải về Cửu Yêu Cung một chuyến, rất nhanh muội sẽ quay lại thôi.
Ngọc Nhi mỉm cười đáp lại.
Cổ Viêm nghe nàng nói cũng không níu kéo nàng thêm, xem ra lần này nàng quay lại nơi đó là vì thể chất đặc biệt của Mộng Mộng, đây là chuyện quan trọng không thể vì hắn mà bỏ lỡ được.
Vậy bây giờ chúng ta đi ngay luôn đi, muội không thể chờ đợi lâu được !
Tiểu Thất nắm tay hắn lôi ra phía ngoài cửa bộ dạng khẩn trương nói.
Từ từ thôi, không cần gấp gáp vậy đâu …
…
Ngoài đường lớn của Bạch Dương Thành, Tiểu Thất kéo tay hắn chạy một mạch đến một khu nhà ở rách nát cách nơi hắn ở không xa.
Tiểu Thất tại sao muội lại đưa ta đến đây, không phải việc quan trọng đi cứu mẫu thân muội sao ?
Vô Tâm tò mò hỏi.
Huynh biết căn cứ của chúng ở đâu không mà tìm, nếu không tìm người biết đường sao có thể tìm mẫu thân ta được.
Tiểu Thất mở miệng đáp lại.
Không lẽ người bên trong căn nhà rách nát kia biết tung tích của chúng.
Vô Tâm hai mắt nheo lại hướng về phía căn nhà trầm giọng nói.
Chúng ta vào trong rồi hẵng nói !
Trong căn nhà rách nát, có một thiếu niên quần áo rách nát tả tơi tóc tai rối bù nhìn không khác gì một tên ăn mày đang cầm vò rượu trên tay tu ực ực như đang uống nước lã.
Huynh ấy tên là Chương Thanh, trước đây cũng được xem là anh tài của Bạch Dương Thành về thiên phú hay học vấn đều rất xuất trúng , là công tử duy nhất của Chương Gia nổi tiếng khắp thành, có thê tử xinh đẹp Liêu Nhược Lan của Liêu gia danh tiếng không kém yêu thương khiến không ít thiếu niên bằng tuổi ghen tỵ ,cứ ngỡ mọi chuyện diễn ra tốt đẹp đến cuối đời cho đến khi 5 năm trước Hắc Ô trại xuất hiện.
.
Tiểu Thất than thở nói.
Nếu ta đoán không sai có lẽ Chương Gia của tiểu tử này và Liêu Gia đều bị bọn chúng giết sạch cướp hết tài sản, ngay cả thê tử mình cũng bị cướp đi, tên tiểu tử này vì muốn cứu thê tử mình, vì muốn báo thù cho gia tộc nên đã theo dõi bọn chúng tìm đến tận nơi trả thù, cuối cùng bị đánh cho nhừ tử mới trở thành bộ dạng như thế này.
Trông thấy bộ dạng tàn phế của hắn Vô Tâm mở miệng phỏng đoán nói.
Huynh nói đúng một nửa thôi, Liêu Gia không bị giết trái lại còn đem Nhược Lan tỷ tặng cho bọn chúng với điều kiện đảm bảo việc làm ăn của gia tộc bọn họ phát đạt trong vòng 10 năm tới, phụ mẫu Nhược Lan tỷ sau khi biết con gái mình bị bắt bệnh tình trở nên nghiêm trọng cuối cùng chết không nhắm mắt, hiện giờ gia chủ của Liêu Gia là Liêu Cao là đệ đệ của gia chủ Liêu Phương đời trước là một con người lòng dạ hẹp hòi, nghe nói khi Chương Thanh huynh đến cầu xin sự giúp đỡ lão ta đã cự tuyệt từ chối sự giúp đỡ của huynh ấy bởi vì lão ta cùng một ruột với bọn chúng, cuối cùng để huynh ấy một thân một mình đi vào hang ổ của bọn xấu xa đó kết quả trở thành bộ dạng như vậy từ đó đến giờ cũng đã được 4 năm rồi, không biết ngày hôm đó huynh ấy đến gặp bọn chúng gặp phải chuyện gì mà bộ dạng trở thành như này.
Tiểu Thất nét buồn bã nhìn về thiếu niên kia thở dài nói.
Ta thấy năm nay ngươi có bảy tám tuổi, tại sao lại biết nhiều chuyện vậy, tính ra lúc muội sinh ra cũng cùng thời điểm với bi