Nếu như đã quyết định xong chúng ta có thể bắt đầu đi tìm kiếm hang ổ của chúng, nhưng có điều hai chân ngươi đã bị ngươi ta chặt mất rồi đi đường xa liệu có ổn không.
Vô Tâm nhíu mày nhìn hắn trầm giọng hỏi.
Không sao, ta ổn chỉ cần được nhìn thấy bọn người Hắc Ô trại bị diệt sạch, nhìn thấy Nhược Lan bình an vô sự đối với ta thế là đủ rồi.
Chương Thanh cười nói.
Nhìn thương thế của ngươi như vậy ta có thể hiểu nỗi khổ mà ngươi phải chịu đựng bao nhiêu năm nay, ta có thể chữa lành vết thương cho ngươi nhưng ngươi phải trả nợ cho ta, ngươi làm được không ?
Cổ Viêm nhìn hắn mở miệng nghiêm túc nói .
Chương Thanh nghe vậy trâm ngâm suy nghĩ một lúc, đối với Vô Tâm kia hắn lần đầu mới gặp, lại có thể ra tay đồng ý chữa thương cho một kẻ tầm thường như hắn không biết mục đích làm vậy là gì.
Ngài có thể nói cho ta biết ngài muốn ta trả nợ ra sao không, cho dù Chương Thanh ta có là phế nhân cũng không đi làm chuyện thương thiên hại lý.
Nghe thiếu niên này nói Vô Tâm không khỏi bật cười, lần đầu thấy có người lại lớn tiếng trả treo với hắn, con người này thú vị .
100 vạn hạ phẩm linh thạch đổi lấy hai cái chân tàn phế của ngươi, ngươi thấy sao.
Vô Tâm lên tiếng trả giá.
Chương Thanh nghe hắn nói vậy gật đầu đồng ý ngay, nếu chỉ là phần tài chính để trả nợ hắn tự tin với năng lực của mình sẽ sớm có thể trả hết cho vị cường giả kia.
"Ta đồng ý với ngài trong vòng 3 năm sẽ gom góp đổ số linh thạch trả nợ cho ngài ."
Chương Thanh đồng ý, Vô Tâm không lý do gì từ chối, nhìn vào đôi chân tàn phế của hắn thấy rõ xương cốt đã bị người ta đánh vỡ nát lại để quá lâu không chữa trị chỉ dựa vào đang dược sợ rằng có là tứ phấm đan dược trở lên cũng khó có thể một hai ngày có thể bình phục được, ít nhất cũng là nửa năm.
Bàn tay lóe lên ánh sáng lục biếc, phóng ra hai nhánh cây thon dài với những phiến lá lục biếc cuốn lấy mỗi chân của hắn lan tỏa ánh sáng lúc biếc này khắp khu vực chân.
"Thần kỳ quá đây là võ kỹ, hay hồn kỹ vậy, quá thần kỳ, mình có thể cảm nhận được sự thanh mát thuần túy của tự nhiên, cảm giác thật dễ chịu, có thể cảm nhận sự cử động của cơ chân.
"
Chương Thanh vui sướng thầm nói .
Tiểu Thất trông thấy cảnh tượng trước mắt quá thần kỳ, không nghĩ tới Vô Tâm lại có cái năng lực đặc biệt như vậy, nếu chỉ là dùng linh thạch trả nợ nó tự tin không ngại chỉ cần chữa thương cho phụ thân mình đừng cho dù điều kiện khó khăn hơn nữa nó cũng có thể làm được.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi xương cốt từ chỗ phần thịt bị chặt đứt bắt đầu mọc lại sau đó là phần da thịt đôi chân mới của hắn không khác gì của thiếu nữ 18, không những vậy những vết thương khác trên cơ thể hắn đã được chữa lành hoàn toàn, Chương Thanh không dấu nổi sự vui sướng vội vã đứng dậy đi thử vài bước cho đến giờ vẫn chưa tin vào mắt mình có ngày có thể đứng dậy được.
Đừng vội mừng thương thế ngươi chưa khỏi hẳn đâu, nên đừng có vận động mạnh phải cần thời gian để nó tự hồi phục mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn được .
Vô Tâm mở miệng nhắc nhở nói.
Đa tạ ơn tái tạo của Vô Tâm đại nhân, món nợ của ngài nhất định ta sẽ trả đầy đủ cho ngài, từ nay trở đi Chương Thanh ta sẽ trở thành thuộc hạ trung thành của ngài, cho dù nhảy vào núi đao biển lửa ta tuyệt đối sẽ không cau mày từ chối.
Chương Thanh vội vã ôm quyền quỳ xuống kính cẩn hành lễ nói.
— QUẢNG CÁO —
Hì hì, ngươi nói việc gì ngươi cũng có thể làm vì ta phải không, kể cả chuyện chết vì ta ngươi cũng làm được sao.
Thấy bộ quá dạng nghiêm túc của hắn, Cổ Viêm cười trêu đùa nói.
Phải chỉ cần ngài giúp ta cứu thê tử của ta ra, chỉ cần ngài có thể tiêu diệt sạch người của Hắc Ô trại, cho ngài muốn cái mạng quèn này của ta, ta cũng đồng ý dâng lên cho ngài.
Chương Thanh không một chút do dự thẳng thắng đáp lại.
Bảo ngươi chết vì ta thì có vẻ làm hơi quá tay, điều đó sẽ chỉ chia cắt tình cảm của phu thê hai người mà thôi, ngươi mà chết thê tử ngươi biết được sẽ buồn lắm.
Như vậy đi, giả dụ bây giờ trước mặt ngươi có một cục phân thối hoắc, nếu ta bảo ngươi ăn ngươi có dám ăn hay không ?
Cổ Viêm liếc nhìn hắn tủm tỉm cười đùa nói.
Chuyện này, ta …
Chương Thanh biểu tình phức tạp ngập ngừng đáp.
Ha ha, thấy chưa ta nói có sai đâu, chưa nói đến việc ngươi có nguyện ý vì ta mà chết hay không bảo ngươi ăn cục phân ngươi cũng không dám ăn vậy thì sao có thể nhảy vào núi đao biển lửa đây.
Vậy mới nói, nói là một chuyện nhưng có những chuyện không chỉ có nói suông là hay làm mới khó vì thế ta khuyên ngươi làm việc gì cũng suy nghĩ đến hậu quả đừng tùy tiện hứa với người khác chuyện gì coi trừng có ngày mất mạng như chơi đấy.
Cổ Viêm vỗ vai hắn cười khúc khích nói.
Vô Tâm đại nhân, không phải ta không dám liều chết vì ngài mà Chương Thanh ta cũng là một đấng nam nhi sao ta có thể làm hành động dơ bẩn không bằng súc sinh như vậy được, ta thà chết chứ không chịu nhục, nếu ngài còn ép ta làm những chuyện như vậy nữa thì không cần ngài đi cứu người nữa cứ trực tiếp một đao lấy mạng ta đi.
Chương Thanh thẳng thắng đáp lại.
Ha ha, thà chết cũng không chịu nhục, ngươi là cái thá gì mà ở đây đòi hai chữ " sĩ diện " không có bản lĩnh bị người ta chà đạp cũng đâu có gì làm lạ, chỉ một chút khó khăn trước mắt mà đã có ý định tự sát như vậy mới xứng đáng là nam nhi.
Sống trên đời đừng học theo mấy lão đầu đi trước cái gì mà thà chết còn hơn chịu nhục đó chỉ là những lời nói dành cho những kẻ nhu nhược, người biết thời thế mới là người thông minh chịu nhục trước mắt thì đã làm sao, chỉ cần còn sống lo gì một ngày không xa không báo thù được.
Nghe những lời nói của Cổ Viêm, Chương Thanh mới dần dần tỉnh ngộ ra, hắn tự trách bản thân mình đọc sách quá nhiều nên quá ngu muội, lời Cổ Viêm nói không sai không phải hắn còn sống đến giờ cũng là vì muốn báo thù cho Chương Gia và thê tử của hắn sao, chỉ cần giữ được mạng sống vì muốn báo thù có chịu nhục nhã đi chăng nữa cũng hoàn toàn xứng đáng.
….
Vô Tâm đại ca, có phải đến lúc đi cứu mẫu thân muội phải không ?
Tiểu Thất ngẩn đầu lên tiếng hỏi.
Đương nhiên bây giờ chúng ta sẽ khởi hành luôn, chúng ta sẽ tiêu diệt sạch lũ xấu xa đó, sau này mọi người không phải sợ chúng nữa.
Vô Tâm mỉm cười xoa đầu nó nói.
— QUẢNG CÁO —
Dứt lời Vô Tâm phát động huyền khí trong cơ thể tạo thành một đám mây lơ lửng trong không trung cách mặt đất khoảng một gang tay.
Lên đi !
Nhảy lên đám mây trước, sau đó quay đầu giục mọi người lên theo, hai người kia không chần chừ nhảy lên đám mây do hắn tạo ra, ngồi yên một chỗ bởi đây là lần đầu được cưỡi mây có chút hồi hộp xen lẫn căng thẳng.
Yên tâm đi ta sẽ không đi nhanh đâu các ngươi cứ thoải mái đi , cứ xem như đang ngồi trên giường của nhà mình.
Vô Tâm cười nói.
Bọn muội không sao đâu, huynh