Tiểu tử thối, đừng tỏ ra vẻ anh hùng rơm ở đây nữa, mọi người ở đây đều là người thông minh đều đặt vị trí chấn hưng gia tộc lên hàng đầu lựa chọn lấy bảo vật để tu luyện, còn nữ nhân ấy mà, trên đời này thiếu gì đâu không được cô nàng này thì cô nàng khác cần gì phải khổ sở sống chúng với nhau mà không được vui vẻ hạnh phúc.
Ta nói vậy có đúng không mọi người.
Cổ Viêm nói rất đúng, lấy bảo vật viết giấy từ hôn mới là lựa chọn sáng suốt.
Đồng thanh chúng nhân trong đại sảnh hô lớn ủng hộ đứng về phía hắn.
Cổ Viêm người khác thì sợ ngươi, chứ ta thì không, ngươi định lấy số lượng áp đảo bắt ta khuất phục ngươi đừng có nằm mơ, với thể chất hiện tại của ta ngươi nghĩ ta cần mấy loại đan dược cao cấp đó sao, là người của Thạch gia cần chứ ta không cần ngươi nghĩ cuộc trao đổi có công bằng với ta không ?
Ngươi đừng quên bảo vật Tinh Văn Đan là ngươi vừa mới nuốt vậy nên coi như cuộc đàm phán hôm nay kết thúc, người của Thiên Thủy Tông cũng nên về nơi thuộc về mình đi.
Tiểu Thiên nhếch mép cười khinh thường Cổ Viêm sau đó liếc mắt đầy châm chọc nhìn La Khinh Tuyết.
Ai nói đám phán hôm nay kết thúc, chỉ cần hôm nay Thạch Tiểu Thiên đồng ý giải trừ hôn ước, không chỉ Tinh Văn Đan mà ngay cả Cốt Tinh Đan để đề thăng vào luyện cốt cảnh Thiên Thủy Tông đồng ý dâng 100 bình làm vật bồi thường.
La Khinh Tuyết lấy danh dự của tông chủ đời tiếp theo của Thiên Thủy Tông ra xin thề chỉ cần hắn đồng ý, ta quyết không nuốt lời.
La Khinh Tuyết ý định cương quyết không đổi, vươn tay lên trời phát thệ nói.
Chúng nhân trong đại sảnh nghe được lời này lưỡi khẽ liếm nhẹ thèm rỏ rãi, lại là 100 bình Cốt Tinh Đan có thể giúp cường giả trẻ tuổi đột phá đến luyện cốt cảnh sớm nhất sức hấp dẫn quả thật làm người ta bị kích thích sung sướng đến phát điên.
Ta nói rồi, các người có dâng bao nhiêu bảo vật ta cũng không đồng ý, với thể chất của ta không hấp thụ được tinh nguyên khí có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, càng không nói đến bị từ hôn đối với ta là một nỗi nhục nhã lớn, một con người ngay cả tôn nghiêm không còn thì sống có ích gì.
Tiểu Thiên hai bàn tay nắm chặt nghiến răng phẫn nộ quát.
Vân Nghiên nghe được những lời này của hắn cảm thấy rất tự hào xem ra mình trước đây đã không tin tưởng nhầm người, nàng tin rằng nếu hắn hôm nay có thể sống sót trong tay tên quái vật Cổ Viêm tương lai nhất định không phải nhân vật tầm thường.
Cổ Viêm tiền bối, những gì ta nói cũng đã nói hết rồi vậy mà tên phế vật này vẫn không chịu nghe, ngài ở đây quyền hạn cao nhất, xin hãy làm chủ cho tiểu nữ.
Trước mặt Cổ Viêm, La Khinh Tuyết quỳ xuống dập đầu thành tâm khẩn cầu nói.
Tiểu nha đầu đứng dậy đi, ngươi yên tâm có ta ở đây ta sẽ làm chủ cho ngươi.
Cổ Viêm mỉm cười hài lòng, vội đỡ nàng ta dậy nói.
Hôn sự lần này của Thạch gia và La gia do Cổ Viêm tiền bối làm chủ, có ai có ý kiến gì không ?
Đại trưởng lão đứng dậy mở miệng rõng rạc hỏi.
Đồng ý, đồng ý, Cổ Viêm tiền bối muôn năm.
— QUẢNG CÁO —
Đồng thanh chúng nhân hô hào hét lớn tán thành.
Cổ Viêm tiền bối, mọi người đã không có ý kiến xin hãy làm chủ cho chúng ta.
Đại trưởng lão vui vẻ bước đến vị trí của hắn chỉ tay về phía chiếc ghế gia chủ Thạch Mục đang ngồi mở miệng nói.
Cổ Viêm hài lòng bước tới vị trí ghế gia chủ, nhưng trước mặt Thạch Mục vẫn còn đang ngồi hiển nhiên lão không muốn nhường cho hắn.
Thạch Mục biết thân biết phận thì mau đứng dậy cút ra chỗ khác đi, đừng có làm mất thời gian quý báu của Cổ Viêm đại nhân, nếu không hậu quả ngươi tự chịu.
Đại trưởng lão trừng mắt nhắc nhở.
Thạch Mục cương quyết làm theo ý mình, không nhường ghế gia chủ cho Cổ Viêm trong ánh mắt của lão nhìn hắn chứa đầy sự phẫn nộ, chỉ có thể hận bản thân không đủ sức đánh lại hắn mới khiến Thạch gia trở nên hỗn loạn như thế này.
Một …
Hai ….
Ba ….
Cổ Viêm đếm đến tiếng thứ ba mà lão già Thạch Mục vẫn giữ khư khư cái ghế gia chủ buộc lòng hắn phải bóp cổ lão ta ném xuống đất khiến lão ta bị trọng thương tuy không nặng nhưng nỗi nhục ngày hôm nay cả đời không gột rửa cho sạch.
Phụ thân !
Thấy phụ thân bị bắt nạt, Tiểu Thiên không thể khoanh tay đứng nhìn, vội chạy đến đỡ lão ta dậy, trong ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn đối với Cổ Viêm đang ngồi trên ghế gia chủ.
Vân Nghiên thái độ đối với Cổ Viêm lại càng căm thù hơn bất quá nàng cũng chỉ nhẫn nhịn cục tức này xuống tiểu tử này quá mạnh so với nàng, nàng không phải là đối thủ của hắn trực diện đối đầu chỉ có bản thân chịu thiệt thòi.
Thạch Thúc người không sao chứ.
Chạy đến phía của Tiểu Thiên và Thạch Mục, thấy lão bị trọng thương mở miệng hỏi thăm.
Có cần phải nghiêm trọng mọi chuyện lên như vậy không lão ta còn chưa chết các ngươi khóc lóc tỏ ra đáng thương như vậy không ?
Thật lòng mà nói ta rất thất vọng về cái thái độ của các ngươi, lúc nào cũng mở miệng ra nào là đòi quyền tự tôn, vinh nhục bản thân như thể những lời nói các ngươi nói ra là vàng là ngọc là chân lý đúng đắn còn đối với người khác chỉ là những lời ấu trĩ ngu dốt hèn nhát, các ngươi tưởng thế giới này xoay quanh mình các ngươi chắc.
Nếu các ngươi muốn người ta nghe theo mình thì đừng chỉ có nói suông cho hay hãy dùng thực lực bản thân để chứng minh đi.
Cổ Viêm mở miệng quát lớn mang theo uy áp năng lượng khủng bố làm rung chuyển cả đại sảnh Thạch gia, ngoài ba người Tiểu Thiên, Vân Nghiên, Thạch Mục dù bị hắn dọa đến khiếp sợ nhưng vì tôn nghiêm của bản thân không khuất phục trước kẻ mạnh mà vẫn đứng vững còn đứng ra thì toàn bộ chúng nhân còn lại xung quanh khiếp sợ mà quỳ xuống vái lạy hắn như thần linh.
— QUẢNG CÁO —
Thấy bộ dạng run sợ của bọn chúng Cổ Viêm lại tỏ thái độ khinh thường, hừ lạnh một tiếng nói tiếp.
Hừ, đúng là một đám cọng cỏ yếu ớt, chỉ là một dám hữu danh vô thực, không có bản lãnh mà cũng đòi đứng ra đón gió, không có bản lãnh thì đừng bao giờ mở miệng ra đòi quyền tự tôn.
Xin tiền bối bớt giận, ngài không cần phải tốn hơi sức với đám người giả nhân giả nghĩa này làm gì, chúng không đáng để ngài hao tâm tốn sức để giải thích cho chúng hiểu đâu.
La Khinh Tuyết quỳ xuống tôn sùng hắn mở miệng khẽ chấn an cơn giận của hắn.
Nể mặt nữ tử này ta sẽ không so đo với các ngươi, các ngươi có thể yên tâm, trước nay ta phán sử rất công bằng không thiên vị bất kì ai, trước mặt ta chỉ có đúng hoặc sai không cái gọi là thiên vị.
Chuyện giữa hai tộc các ngươi nếu hai bên chưa hài lòng chúng ta tiếp tục thỏa thuận tiếp, ta ngồi giữa sẽ phân xử công bằng giúp các ngươi.
Cổ Viêm nghiêm túc mở miệng nói.
Ngươi có chắc mình không thiên vị mà hướng về phía Khinh Tuyết có quỷ mới tin lời ngươi nói.
Tiểu Thiên nghe không lọt tai mở miệng đáp lại.
Ngươi nghi ngờ lời nói của ta, ngươi có tin cả Thạch gia hôm nay toàn bộ diệt tộc không ?
Cổ Viêm trừng mắt cảnh cáo.
Rơi vào tay người, muốn chém thì chém muốn giết thì giết, đừng