Lưu hương thành, là một thành trì lớn thuộc khu vực của bắc hoàng thành triều, đây cũng là nơi cổ viêm và cổ lão đầu cùng sinh sống, mà nói chính xác hơn chúng ta chỉ sống trong khu vực rừng nguyên linh, cách lưu hương thành cũng không quá xa.
Hiện giờ cổ viêm đã lớn hơn trước rất nhiều cũng đã sống ở đây mười một năm rồi không lớn sao được nhưng so với bạn bè cùng lứa tuổi thì có vẻ vẫn thấp hơn một chút, trông vẻ bề ngoài không khác gì thằng người rừng, y phục thì rách rưới như kẻ ăn xin tóc tai thì lù xù như cái tổ quạ, khuôn mặt nhem nhuộc trông không khác gì một cục than.
Tu vi thì vẫn không có tiến bộ dù sao mấy năm nay cố gắng nghe lời cổ lão cố gắng tu luyện cũng dùng một số thảo dược đan dược để tăng tốc độ tu luyện nhưng vẫn không có hiệu quả thay vào đó mấy năm nay hắn dành thời gian đi săn thú rằng cố gắng kiếm thêm ít thức ăn để giúp cho cổ lão giảm bớt gánh nặng.
Haiz ! hiện giờ nó còn quá nhỏ.
Cổ viêm hai tay khẽ vạch quần ngó vào bên trong, nhìn thẳng nhỏ của mình mà lắc đầu thất vọng.
Tiểu tử thối, có thôi làm chuyện đó đi không ngươi có biết đây là đâu không mà giở cái trò đồi bại đó , đây là lưu hương thành đó .
Cổ lão đứng từ xa lên tiếng trách mắng.
Hành động bất lịch sự của cổ viêm, cổ lão đầu cảm thấy vô cùng xấu hổ , mọi ánh mắt đang hướng nhìn về phía hai người bọn họ , đặc biệt là đám nữ nhân , chắc họ nghĩ cổ viêm chính là kẻ biến thái cho nên trông thấy hai người bọn họ liền tránh xa ra như tránh tà.
Cổ lão đầu, thứ này bao giờ mới lớn vậy, con thì lớn lên không ít tứ chi đều phát triển dài ra vậy mà nó không chịu lớn lên tẹo nào,vẫn bé tẹo như hồi con năm ba tuổi rốt cuộc tại sao vậy.
Cổ viêm vẫn vậy, không cảm thấy gì xấu hổ cả, hồn nhiên đáp lại.
Tiểu tử thối, ngươi mau nhìn xem ở đây là đâu mà lại làm ra cái trò đấy , ngươi có biết thể diện của cổ nguyên ta bị sắp ngươi phá hủy hoàn toàn rồi, không cái đó của ngươi nó là chỗ đặc biệt nó không giống ngươi cần thời gian để lớn có biết chưa.
Nghe cổ lão nói vậy, cổ viêm càng ngày càng thích thú với thứ bé tẹo trong quần của hắn cứ ngó mãi không thôi, cổ lão cũng vì chuyện này mà bị không ít người dòm ngó xấu hổ vô cùng lão giờ ai cũng biết hai người có mối quan hệ với nhau lão cảm thấy hối hận nếu không phải hôm nay là kỳ thi tuyển chọn đệ tử vào vân lan học viện lão cũng sẽ không dắt hắn theo.
Tiểu gia gia của ta, ta cầu xin ngươi đó mau dừng lại trò đó lại cho ta, ngươi muốn sao mới dừng lại đây .
Ừ, ta biết rồi.
Nếu ngươi muốn biết công dụng thứ hai của nó, đợi cưới thê tử rồi, tự ắt sẽ biết.
Vẻ mặt tiếu dung, cổ lão vuột chòm râu đáp lại.
Tiểu tử thối sắp đến ngày mười lăm tháng hai rồi đó, ngươi biết phải làm gì rồi chứ.
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cổ lão trầm giọng cất tiếng hỏi.
Biết rồi, biết rồi, người cứ nói mãi, đến lúc đó con sẽ mang một con heo thật to đẻ cùng hai ông bà già đó , người hài lòng chưa.
Cổ viêm làu bàu đáp lại.
Cốc !
Ui ya đau quá, sao người lại đánh con.
Cái thằng nhóc này, ngày giỗ của phụ mẫu mình chứ có phải người lạ đâu , từ nhỏ ta dạy ngươi như thế nào, ngươi quên hết rồi sao.
Cái này đâu thể trách con được, chẳng phải người nói bọn họ cho đến lúc chết vẫn không chịu nhận con làm con của họ sao , họ đã không cần con thì con cần gì phải đi cúng dỗ họ chứ.
Có thằng nhóc này, mấy hôm nay có phải ngứa đòn roi rồi phải không, còn làu bàu nữa là không xong với ta đâu.
Cổ lão trừng mắt lên khẽ quát .
Đừng nói chuyện này nữa, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không, nhanh lên nếu không muộn mất.
Cổ lão cất tiếng hỏi tiếp.
Biết rồi, hôm nay là ngày tuyển chọn đệ tử vào vân lan học viện , có gì hay ho đâu mà đến.
Cổ viêm vẻ mặt khó chịu đáp lại.
Biết thì tốt, còn đứng đó lẩm bẩm gì nữa, còn không mau theo ta.
Cổ lão trừng mắt khẽ giục.
Ui đau, đừng có kéo tay ta nữa, đến muộn một chút cũng có sao đâu ?
Cổ viêm tỏ vè khó chịu đáp lại.
………………………………………………………………………………….
Vân lan học viện là một học viện vô cùng nổi tiếng của lưu hương thành định tọa trên ngọn núi thiên lan sơn đặt ở cuối lưu hương thành, các đệ tử học ở đây phần lớn đều là con nhà quyền quý, cũng có không ít thường dân được học, viện trưởng vân sơn bề ngoài mặc một bộ đồ trắng phau khí chất rất giống những cự đầu sống lâu năm cảnh giới hiện tại là kết đan hậu kỳ chỉ còn thiểu nửa bước tiến nhập cảnh giới nguyên anh , trong lưu hương thành này người có cảnh giới võ linh rất ít , được xem như là cường giả chân chính địa vị vô cùng cao quý.
………………………………………………………………………………………
Cuối cùng cũng đến rồi, may quá vẫn còn kịp.
Bịch !
Cổ viêm đang đi bỗng nhiên vô tình va chạm vào một tên tiểu tử lạ mặt , không nói đúng hơn là tên tiểu tử này chặn đường hắn trước.
Mắt ngươi để ở trên trời hay sao, ngươi có biết bổn công tử là ai không, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, có tin ta đánh cho tàn phế không vậy ?
Người đứng phía trước là một tên một công tử bột của một thế gia nào đó, toàn thân hắn là trường bào màu đỏ, đến mái tóc cũng là màu đỏ trông rất hung dữ, cổ viêm không ngờ vừa bước tới đây đã phải gặp loại người này, xem ra xảy ra xung đột là điều khó tránh khỏi.
Thấy có xung đột sắp xảy ra đám thanh nhiên thiếu nữ đang cất bước tiến vào học viện bỗng dừng lại đứng lại quan sát , ai nấy cũng bàn tán to nhỏ về hai gã nam nhân này, đặc biệt là cổ viêm họ không biết tên tiểu tử này có phải từ trên trời rơi xuống không mà cả gan đắc tội với lưu