Từ phía xa lại có thêm một âm thanh nữ nhân khác vang tới truyền đến tai diệp linh nhi nói.
Diệp linh nhi cô còn đứng đó làm gì mau vào trong thôi.
Nữ tử xinh đẹp mới đến, toàn thân là một bộ trường xam màu xanh nhạt , trên đầu cài một chiếc châm bằng ngọc thạch toát lên vẻ cao quý của một vi tiểu thư của một thế gia lớn.
Mộc vân, sao bây giờ cô mới tới, có biết muộn lắm rồi không, ta còn tưởng cô không đến nữa chứ ?
Diệp linh nhi khẽ nhíu mày nắm tay mộc vân, gấp gáp nói han nàng.
Hì hì , sao ta lại không đến được cơ chứ, cô nghĩ nhiều quá rồi đấy !
Mộc vân khuôn mặt đáng yêu, mỉm cười đáp lại.
Đáng ghét lũ súc sinh này dám làm ngơ tiểu gia ta, thật đáng ghét, ta thật sự muốn từng dao băm các ngươi làm trăm mảnh.
Cổ viêm cắn răng kìm nén lửa giận trong lòng nói.
Cổ viêm nhẫn nại một chút đi, làm người lúc nào cũng phải biết tiến biết lui, như vậy mới có thể giữ được tánh mạng được có biết chưa.
Cổ lão lẩm bẩm đáp lại.
Nhưng bọn chúng thật sự không coi chúng ta ra gì, tại sao chúng ta phỉa nhường nhìn chúng chứ !
Cổ viêm vẻ mặt không cam tâm nhíu mày đáp lại.
Hãy nhớ kỹ lời ta, khi thực lực ngươi chưa đủ mạnh để bảo vệ được bản thân mình thì mọi thứ xảy ra đều phải nhịn, có biết chưa .
Cổ lão lẩm bẩm lên tiếng nhắc nhở nói .
Đáng ghét bọn súc sinh các ngươi, cứ đợi đó cho ta, sẽ có ngày ta sẽ khiến các ngươi phải trả giá cho hành động này gấp trăm ngàn lần.
Cổ viêm cắn răng nuốt lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn đám người trước mắt thầm phát thệ.
Đa ta mọi người quan tâm, các vị cứ vào trước đi, để lưu lôi ta xử lý hai tên rác rưởi này rồi sẽ vào đoàn tụ với mọi người.
Lưu lôi làm bộ nho nhã cung kính tiễn khách mỉm cười nói.
Phải đấy mộc tiểu thư, diệp quận chủ, hàn thiếu chủ xin các vị cứ lên phía trước đi , thiếu chủ của chúng ta giải quyết đám rác rưởi này xong sẽ vào đoàn tụ với mọi người sau.
Một tên nô tài bên cạnh lưu lôi nhìn hai người cổ viêm, cổ lão cười âm hiểm lên tiếng đáp lại.
Diệp linh nhi như vậy có ổn không, hay là cô bảo lưu lôi tha cho họ một mạng đi.
Mộc vân à, cô quá lương thiện rồi , tại bọn chúng gây sự với lưu lôi hắn trước , yên tâm đi, hắn chỉ dạy bảo bọn chúng một chút thôi, không lấy mạng chúng đâu mà lo.
Diệp linh nhi khẽ mỉm cười nắm tay thân thiết nhìn mộc vân nói.
Mộc vân cô nương xin hãy yên tâm đi, lưu lôi ta xin thề sẽ không làm khó bọn chúng đâu.
Rầm !
Lưu lôi vừa dứt lời quay sang nhìn cổ viêm đẵm mạnh đầu hắn xuống đất cười âm hiểm nói.
Trên trán, gân xanh hiện ra, tay cổ viêm gắt gao nắm chặt chủy thủ trong tay , cố gắng vực dậy nhưng làm cách nào không không thoát ra được, như thể có cả một tảng đá to đè lên đầu hắn.
Khặc khặc, ngươi chắc là có thể chịu đựng được chứ.
Rầm !
Lưu lôi đạp mạnh đầu cổ viêm xuống đất cười nham hiểm buông lời thách thức nói.
Rầm !
Không biết từ lúc nào có một thân ảnh áo đen choàng kín người không nhìn rõ mặt xuất hiện trước mặt đám người lưu lôi bất ngờ tung một cước mạnh đạp thẳng vào mặt lưu lôi khiến hắn bị văng ra xa vài mét, sắc mặt tái nhợt mà nôn ra một ngụm máu tươi.
Đáng ghét !
Hắn là loại quái vật nào vậy, tại sao ta lại không cảm nhận thấy sự hiện diện của hắn.
Kinh hãi nhìn về hắc bào phía trước mặt lưu lôi nghiến răng chịu đựng thầm mắng chửi.
Lưu lôi ngươi còn đứng ở đó làm gì, mau vào trong cho ta.
Từ phía xa có hai thân ảnh lão giả lăng không tiến tới, một lão giả cất tiếng nói.
Lưu liệt thúc thúc, vân kiệt viện trưởng là hai người sao !
Lưu lôi nhìn thấy hai thân ảnh lão giả này liền cung kính lễ phép cào hỏi chào hỏi.
Đám người diệp linh nhi sau đó cũng cung kính làm theo, kể cả đám nô tài cũng vậy trong mắt họ hai người này giống như một vị tiên nhân cao cao tại thượng , sùng bái hết mực .
Vị lão giả bên tay trái, tiến đến phía lưu lôi lên tiếng trách mắng.
Còn không mau cút vào trong cho ta, hôm nay là ngày rất quan trọng không chỉ của ngươi mà cả lưu gia chúng ta,vậy mà ngươi lại giám ở đây dở trò bắt nạt thường dân, còn không mau cút vào cho ta.
Lưu liệt phó viênh trưởng, ta thật quá thất vọng về lưu gia các ngươi !
Lão giả bên phải tay chắp sau lưng lắc đầu, thở dài nói.
Để vân kiệt huynh phải chê cười rồi , huynh yên tâm đi tiểu tử lưu lôi này ta sẽ nhất định trừng trị nghiêm khắc.
Lưu lôi khuôn mặt xấu hổ cười nhẹ khẽ đáp lại.
Cổ viêm, nào mau đứng dậy đi.
Cổ lão tiến đến bên cạnh cổ viêm, đỡ hắn dậy phủi hết bụi trên người , khẽ nói.
Con không sao, người yên tâm đi mạng con rất lớn chút thương tích này đối với con đã là gì chứ !
Nếu không còn chuyện gì khác, thì tất cả mọi người hãy vào trong đi.
Vân kiệt mở miệng lên tiếng ra lệnh nói.
Hừ, còn không tránh đường ra cho ta, tiểu tử thối hôm nay ngươi gặp may đấy.
Trừng mắt nhìn về phía cổ viêm, lưu liệt lạnh giọng nói.
Cứ đợi đấy cho ta mối thù này cổ viêm ta nhất định sẽ không quên đâu.
Cổ viêm ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía lưu lôi và lưu liệt trong lòng thầm phát thệ nói.
Bên trong vân lan học viện là một quảng trường rộng lớn, bốn bề đều là rừng núi tạo cho người ta cảm giác rẽ chịu khi đến đây .
Trước mắt tất cả mọi người trong đó có cả cổ lão, cổ viêm đang hướng lên quan sát vị viện trưởng của vân lan học viện lên phát biểu.
Các vị vân lan học viện cứ mỗi 5 năm tổ chức một lần khảo nghiệm thu nhận học đồ theo tiêu chí dựa vào cảnh