Băng viêm thành.
mỗi lần quay lại đây, cổ viêm cảm thấy vô cùng bất ngờ vì sự thay đổi của nó , số cư dân sinh sống càng lúc càng đông, thêm vào đó là sự trợ giúp về phần lương thực của lân thiên khiến cho nó thêm phần phồn hoa diễm lệ, lưu hương thành ngoài kia hiện giờ không thể so sánh được với nó.
chủ nhân !
phía xa có hai thân ảnh quen thuộc bay đến gọi tên hắn, hai người này không ai khác chính là lân thiên và vương hổ, trông thấy sự xuất hiện của hắn bọn chúng mừng rỡ lên tiếng chào đón.
mấy ngày nay các ngươi vẫn ở đây sao ?
cổ viêm lên tiếng khẽ hỏi.
đúng vậy, mấy ngày nay chúng ta tiếp tục ở đây phụ giúp bạch linh , dù sao cũng không có việc gì để làm, ha ha.
lân thiên gượng gạo lên tiếng đáp lại.
chủ nhân người không biết đâu hiện giờ băng thiên sinh linh tinh đã có thêm hai thành mới, minh nguyệt thành, huyền tinh thành hai thành này lần lượt do hứa đình thiên, bạch thiểm và quân hùng, hạ nguyệt nhi tiếp quản.
vương hổ mỉm cười lên tiếng giải thích nói.
bịch !
bốn người đang nói chuyện, đột nhiên lúc này một đứa bé trai vội vã chạy không nhìn đường va vào người cổ viêm, trông thấy bộ dạng nghiệm nghị đến đáng sợ của hắn , theo bản năng đứa trẻ òa khóc.
đám đông ngay thấy tiếng khóc của tiểu hài tử này liền chạy đến phía nó, dùng cái nhìn đầy căm ghét hướng về hắn.
nhan nhi !
một mỹ phụ nghe thấy con mình khóc vội vã chạy đến ôm con mình , đám đông thì không ngừng bàn tán về kẻ mới đến, cho rằng hắn cố ý gây náo loạn tại kinh thành.
uỳnh !
một tiếng dậm chân lớn, từ xa bước tới một gã trung niên cao lớn vạm vỡ mặc bộ giáp được làm bằng băng, tay cầm trùy băng tiến đến gần, phía sau là một đám người mặc quân phục binh sĩ cầm thương bằng băng chạy theo bao quanh đám người bọn họ.
vương hổ trông thấy vậy, hai mắt đỏ rực như ngọn lửa bập bùng liếc nhìn gã trung niên cao lớn kia.
trông thấy sự xuất hiện của vương hổ và lân thiên đám người này tỏ ra kính sợ nhanh chóng quỳ xuống hành lễ cung kính nói.
vương hổ đại nhân, lân thiên đại nhân !
hừ, thác bạt ngươi không đi tuần tra đến đây làm gì có phải muốn ăn đòn rồi không ?
lân thiên tay chắp sau lương nghiêm nghị quát.
tiểu nhân thành thật xin lỗi, tiểu nhân không biết hai vị lại đứng ở đây, tiểu nhân sẽ đi làm việc ngay.
nói dứt lời, gã trung niên kia vội vã đứng dậy ra lệnh cho tất cả đám thuộc hạ của mình nhanh chóng rút lui.
khoan đã, ta có nói để cho các ngươi đi sao ?
cổ viêm vẻ mặt đằm đằm sát khí lạnh lùng lên tiếng nói.
chủ nhân, bọn chúng chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, mong người hãy rộng lượng mà tha thứ cho chúng lần này.
vương hổ cúi đầu hành chắp tay lễ tạ lỗi nói.
trông thấy vương hổ hành lễ trịnh trọng với vị thiếu niên lạ mặt này, chúng nhân xung quanh không khỏi bàn tán to nhỏ, khốc biết lai lịch của hắn lớn đến đâu mà có thể uy hiếp được cả hai người họ.
bạch linh, ngươi mau cút ra đây cho ta, trong vòng mười hơi thở mà không xuất hiện toàn bộ cư dân sinh sống tại đây ta sẽ giết sạch toàn bộ không chừa một ai.
cổ viêm nộ khí bốc lên, gằn lên lớn tiếng quát.
từ phía xa một cỗ nặng lượng khủng bố hướng tới xé ngang bầu trời, hiện ra thân ảnh một nữ tử tuyệt sắc tóc trắng xõa dài tay cầm quyền trượng lăng không giữa bầu trời.
bạch linh, cút xuống đây cho ta, nhanh lên !
cổ viêm ngẩn đầu lên trợn mắt quát.
cổ viêm !
ngươi hôm nay làm sao vậy, tự nhiên đang yên đang lành lại muốn chém giết là sao ?
bạch linh vẻ mặt run sợ giật mình lên tiếng khẽ hỏi.
con yên nữ nhà ngươi có phải mấy ngày nay sống nhàn hạ quá rồi không, đến dạy dỗ người của mình cũng không xong, có cần ta dọn sạch cái kinh thành rách này không đây ?
cổ viêm vẻ mặt khó chịu nhìn nàng hăm dọa đáp lại.
rốt cuộc trong các ngươi ai đã đắc tội với hắn, mau cút ra đây cho ta ?
bạch linh nghe thấy thế liền bay xuống phía bên dưới chuyển tầm mắt về phía chúng nhân xung quanh lạnh lùng nói.
xung quanh không ai dám lên tiếng, tính khí của vị nữ vương này bọn họ biết rất rõ nếu để nàng biết được nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị.
khỏi phải diễn trò cho ta xem, mau giải thích rõ ràng cho ta , ta có đi mới mấy ngày mà bọn chúng đã không nhận ra ta là sao, có phải ngươi cố ý dạy chúng làm vậy để chọc tức ta phải không.
còn thằng nhóc kia, ta còn chưa động đến một cọng tóc nó đã òa lên khóc, ta giống một tên ác nhân xấu xa lắm sao.
cổ viêm cau mày lớn tiếng mắng.
hi hì, thì ra chuyện làm ngươi bực bội là chuyện này sao, ta quên không nói với ngươi thời gian một tháng ngươi ở ngoài kia bên trong này đã là một trăm năm, rất nhiều thế hệ mới đã xuất hiện, thấy ngươi là người lạ mặt cũng không có gì lạ, còn nhóc con kia trông thấy bộ dạng sát khí của ngươi nó không khóc mới lạ, một phần cũng vì tính cách của ngươi không thể trách ta được.
bạch linh khẽ xoa đầu tiểu hài tử đang đứng cạnh mẫu thân mình , mỉm cười giải thích nói .
hoàng viêm, hắc ma có đúng như những gì bạch linh nói ? băng thiên sinh linh tinh đã trải qua trăm năm rồi sao ?
băng sinh linh tinh cũng được coi là một chiều không gian khác, thời gian thay đổi so với bên ngoài cũng không có gì lạ đâu.
hoàng viêm gật đầu khẽ cười đáp.
nguyên lai mọi chuyện lại là như vậy, xem ra là ta quá nóng tính rồi !
vẻ mặt áy náy cổ viêm mở miệng nói.
ha ha,