Vô tâm !
tỉnh đậy đi.
phía bên ngoài có âm thanh lạ đang thúc dục hắn dậy, mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên giường bên cạnh có rất nhiều người đứng bên cạnh trong đó có cả a ly và vệ ưng vẻ mặt lo lắng cho hắn
vô tâm ngươi cuối cùng đã tỉnh dậy rồi sao ?
cương mạnh chấp sự lên tiếng hỏi han nói.
ta chỉ ngủ có một lát thôi, các ngươi làm gì mà ở đây tập trung động vậy ?
vô tâm thản nhiên cất tiếng đáp lại.
ngủ ?
ngươi ngủ kiểu gì mà ngủ hết ba ngày ba đêm vậy, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì nữa đấy.
cương mạnh giật mình lên tiếng giải thích nói .
mình mới vào trong không gian vĩnh hằng vũ trụ có vài canh giờ thôi không ngờ ở thế giới đã là ba ngày rồi sao thời gian trôi thật nhanh, lỡ như không để ý có kẻ thù đến lấy mạng thì thật phiền phức, sau này nhất định phải cần thận hơn mới được.
cổ viêm vẻ mặt căng cứng thầm nói .
vô tâm ,nếu ngươi ổn rồi ta cũng không ở đây nữa, mấy ngày nay ta đang phổ cập cho mọi người về những chuyện liên quan đến bắc minh thần tông và ba tông môn còn lại nếu ngươi muốn biết sự tình cứ hỏi đám người bọn họ.
cương mạnh mở miệng khẽ cười vỗ vai nói, sau đó rời đi khỏi phòng.
vô tâm huynh đệ rất vui được làm quen !
một thiếu niên dáng người cao lớn da ngăm đen khoác trên mình bộ áo lông thú màu nâu lên tiếng thân thiện chào hỏi nói.
ngươi biết ta sao ?
cổ viêm ngạc nhiên hỏi lại.
ha ha, đương nhiên là biết đến ngươi rồi, trận chiến giữa ngươi và quách thanh liễu cô nương ngày hôm đó mọi người đều biết vậy tại sao chúng ta lại không biết được cơ chứ.
gã thiếu niên lạ mặt cười lớn lên tiếng đáp lại nói.
ngô mãnh là tên của ta, sau này chúng ta là đồng môn rồi rất hy vọng vô tâm huynh chiếu cố.
ngô mãnh mỉm cười vươn tay ra phía trước bắt tay cười nói.
câu này phải là ta nói mới đúng, sau này rất mong được ngô huynh chiếu cố cho .
cổ viêm vẻ mặt thân thiện bắt tay mỉm cười đáp lại .
giới thiệu với huynh, vị này là liệt phong là một người bạn đồng hương của ta, cả hai chúng ta là người của mộc phong thành, không ngờ được cả hai bọn ta lại tiến nhập cùng một tông môn phải không thú vị lắm phải không, ha ha .
ngô mãnh vỗ vai gã tiểu tử cao gầy mặc y phục xanh nhạt tóc búi cao kia cười sảng khoái nói .
trái với vẻ nhiệt tình của ngô mãnh, gã thiếu niên này lại tỏ ra lạnh nhạt với mọi người xung quanh, luôn ôm khư khư thanh đao trong tay cảm giác như đang dè chừng cảnh giác với tất cả mọi người thật đúng là con người kỳ lạ.
quách thanh liễu cô nương chắc ngươi cũng không còn lạ lẫm nữa , còn hai vị cô nương và vị huynh đệ đứng bên cạnh cô ấy là mặc cảnh, hoàng báo cả hai người đều là người của ngụy hoàng vương triều, thực lực cũng đã đạt đến cảnh giới đại võ sư rồi đấy.
ngô mãnh chỉ tay về phía nư tử y phục màu cam và thiếu niên áo trắng mỉm cười nói.
đám người quách thanh liễu thấy thế liền tỏ vẻ khó chịu, cũng chỉ vì ngày hôm đó cổ viêm liên tục sỉ nhục bọn họ trước đám đông nên không mấy thiện cảm với tiểu tử này mà bản thân cổ viêm cũng không thèm để ý đến bọn chúng, những loại người cao ngạo không coi ai ra gì như chúng không đáng để kết bạn làm quen nên tránh xa thì tốt hơn.
ngay sau đó, những người còn lại đến từ vương triều khác nhau đều tiến đến chào hỏi làm quen hắn, một phần cũng vì ngưỡng mộ tài năng hắn có.
họ đối xử tử tế với hắn, hắn cũng dùng hành động tử tế để đáp lại thân thiện chào hỏi làm quen với từng người một.
vô tâm huynh, có muốn biết một số thông tin về bắc minh thần tông không ?, nếu muốn ta có thể truyền đạt lại nhưng lời cương mạnh chấp sự nói cho huynh biết .
ngô mãnh mỉm cười khẻ hỏi.
khỏi cần, đằng nào đến nơi đấy cũng biết thôi, trái lại biết rồi ta lại cảm thấy không còn hứng thú gì với tông môn này nữa !
cổ viêm vô tư đáp lại nói.
ha ha, vô tâm lão huynh nghĩ được như vậy cũng đúng, đôi khi cái gì cũng biết hết thì cuộc sống đâu còn thú vị nữa.
cương mãnh híp mắt cười đáp lại.
thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã là một tháng.
trong khoảng thời gian này ban ngày chỉ có cổ viêm, ngô mãnh và hai huynh muội cổ hy trò chuyện với nhau ban đêm quay trở lại trong thiên sinh linh tinh tiếp tục vui đùa cùng đám người hoàng viêm ngày tháng phải nói là tiêu dao tự tại, còn những người khác ngày đêm chỉ biết chuyên tâm tu luyện không ăn không uống không biết mệt là gì đối với hắn cuộc sống như vậy thật chán ngắt.
ngô mãnh tại sao ngươi không tu luyện cùng bọn họ, ngươi không muốn không muốn nâng cao thực lực của mình sao ?
cổ viêm ngạc nhiên hỏi.
ha ha, tập luyện ư, thời gian của chúng ta còn rất dài thiếu gì lúc để tu luyện, ta cảm thấy bản thân mình cần được nghỉ ngơi hơn nữa khoảng thời gian này ở bên cạnh huynh ta học được thêm nhiều điều mới mẻ đấy chứ.
cổ viêm ta thì có gì để ngươi học tập ngoài ăn với ngủ ra ta chẳng biết làm gì khác !
vô tâm huynh đệ khiên tốn rồi, luận về kiến thức đi săn yêu thú ta quả thực phải học hỏi huynh rất nhiều, ta tin những gì học được từ huynh sau này sẽ có thể áp dụng để săn bắt yêu thú rất có ích.
ngô mãnh híp mắt cười đáp lại.
không lẽ trước đây ngươi sống bằng nghề săn bắt ?
cổ viêm vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.
chúng ta cũng như huynh đều là con nhà nghèo vì để tiếp tục sinh tồn phải và rừng săn bắt các loại yêu thú cấp thấp để đổi lấy võ kỹ thức ăn và một số vật dụng hằng ngày, ta cảm thấy bản thân có thể tu luyện đến trình độ như này đã là một kỳ tích