“Xin hỏi, có phải là Tiêu tiểu thư không?”
Tiêu Vãn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một nam tử trung niên tóc bạc nửa đầu được Chiêu Nhi dìu, run run đi vào phòng.
Vị nam tử trung niên này chính là Thẩm thị, cha ruột của Tạ Sơ Thần.
Khi Tạ Hân Tuyền qua đời hắn rất đau khổ, bất hạnh khóc mù hai mắt.
Trong ba năm lúc chữa lúc không, bệnh của hắn không khởi sắc, đối với cảnh vật xung quanh chỉ có thể thấy mờ mờ.
“Vãn bối chính là Tiêu Vãn.”
Thẩm thị hoàn toàn không biết việc Tạ Thanh Vinh lén gả bán Tạ Sơ Thần cho Từ Thanh làm tiểu thiếp, đến lúc hay tin, hắn mặc kệ thân thể suy yếu, một mình lảo đảo đi ra khỏi phòng, vừa vặn đụng phải Chiêu Nhi.
Hắn nghe Chiêu Nhi kể lại mới biết Tạ Sơ Thần từng đi Tiêu phủ bức hôn, cũng biết chuyện khi nãy Tiêu Vãn thừa nhận mình là thê chủ của Tạ Sơ Thần.
Tiêu Vãn và Từ Thanh đều là hoàn khố đệ tử nổi danh kinh thành, trong lòng Thẩm thị, việc Tạ Sơ Thần gả cho Tiêu Vãn mà nói, bất quá là thoát khỏi hang sói lại lọt vào hang hổ mà thôi.
“Nhạc phụ đại nhân, có thể gọi con là Vãn Nhi.
Sơ Thần đang thay quần áo trong phòng, người yên tâm, có con ở đây, hắn không có việc gì.”
Thẩm thị bị lời hứa hẹn chân thành của Tiêu Vãn dọa sợ, vội vàng đỡ lấy ngực không ngừng ho khan, trong lòng nhịn không được nghi ngờ: nữ nhân khiêm tốn trước mắt, thật là Tiêu đại tiểu thư ngang ngược trong truyền thuyết đó sao?
Tiêu Vãn vội vàng rót một ly nước ấm, cẩn thận đưa qua, quan tâm nói: “Thị nữ của con, Vân Yên tinh thông y thuật, không biết nhạc phụ có thể để Vân Yên bắt mạch cho người hay không?”
Trải qua tai ương lao ngục kiếp trước, trong lòng Tiêu Vãn sớm đã vứt bỏ ba cái quan niệm giai cấp sáo rỗng, chỉ là, nàng không biết hành động của mình, khiến cho trong lòng mọi người nổi trận cuồng phong.
Tiêu Vãn là ai? Một đại tiểu thư ngậm chìa khóa vàng lớn lên, là hoàn khố đệ tử mắt cao tới trời, khinh thường thứ hệ, càng khinh thường người nghèo.
Nhưng giờ phút này nàng lại dùng vẻ mặt ôn hoà như thế đối với một vị nam tử gần như mù, hành động cá sấu lên bờ khiến người luôn bình tĩnh như Vân Yên há hốc mồm.
“Đa tạ Tiêu tiểu thư quan tâm, làm phiền Vân cô nương ...” Tuy rằng Tiêu Vãn vô cùng khách khí, nhưng Thẩm thị vẫn là cung kính kêu nàng một tiếng “Tiêu tiểu thư ”, mà không phải “Vãn Nhi”, cố ý tạo khoảng cách.
Vân Yên vội vàng tiến lên, bắt mạch cho Thẩm thị.
Trong lòng nàng trầm xuống, chân mày nhíu càng lúc càng sâu, nhưng thấy Tiêu Vãn tràn đầy mong đợi nhìn mình lom lom, nàng sửa lời, khéo léo nói: “Tuy là bệnh nặng ba năm, nhưng chỉ cần uống thuốc đều đặn, cũng không phải không thể chữa khỏi.”
“Bệnh phụ thân thật có thể trị hết?” Tạ Sơ Thần thay quần áo trong nhà trong vẫn luôn dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nay nghe được Vân Yên nói phụ thân có hi vọng chữa khỏi, trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng chạy ra.
Tiêu Vãn chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, ngay sau đó truyền đến mùi hương thanh mát khó diễn tả, khiến nàng có cảm giác bao u sầu phiền não nửa đời người đã đi hết, cứ muốn nằm mãi trong lòng ngực ấm áp dễ chịu này, ngủ một giấc thật ngon.
Nàng nhìn lên, Tạ Sơ Thần đã thay một bộ trường bào thuần trắng, khác với hôm qua mặc trường bào hồng dễ thương, giờ phút này hắn toát lên vẻ thanh lệ thoát tục động lòng người.
Chỉ là áo mặc vội vội vàng vàng, khi chạy vội trễ xuống, lộ ra xương quai xanh và phần trên áo lót phía trong.
Nàng theo bản năng vươn tay, đỡ Tạ Sơ Thần ba chân bốn cẳng không nhìn đường thiếu chút nữa vấp té, lại thấy trên gương mặt Tạ Sơ Thần hiện lên hai lúm đồng tiền thật sâu, ánh mắt xinh đẹp lóng lánh lại sùng bái nhìn về phía Vân Yên, biểu hiện vui sướng mà Tiêu Vãn chưa từng thấy qua.
Nghĩ đến vài chuyện kiếp trước, Tiêu Vãn hơi mím môi, ánh mắt nhìn cổ chân phải sưng phù của Tạ Sơ Thần, hai tay kín đáo giữ chặt áo thiếu điều muốn trượt xuống.
“Chỉ là, trong này có một vị thuốc vô cùng quý giá, tên là huyết kiệt, chỉ có trong ngự dược phòng mới có...”
Con ngươi xinh đẹp như sao đột nhiên tối sầm lại, không che dấu được lòng tràn đầy mất mát, lòng Tiêu Vãn như bị ai túm lấy xoắn nát, chỉ muốn đôi mắt trong veo kia chứa sự vui vẻ, nhịn không được mở miệng nói: “Không cần lo lắng, mẫu thân ta là binh bộ Thượng Thư, chỉ hỏi ngự dự dược phòng một vị thuốc, cũng không phải vấn đề gì khó khăn.”
Nàng nói xong, thấy Vân Yên muốn nói lại thôi, một bên trừng mắt hung dữ cảnh cáo, một bên kéo Tạ Sơ Thần còn chưa hoàn hồn vào trong ngực, lấy áo bào rộng lớn của mình che đi cảnh xuân lộ ra ngoài của hắn.
“Tiêu tiểu ——” Tuy biết phụ thân không nhìn thấy, nhưng nhìn ánh mắt phụ thân nhìn chòng chọc vào mình, hai má Tạ Sơ Thần nhịn không được đỏ bừng.
Hắn bị giật mình không ít, theo bản năng muốn thoát ra, trái lại bị Tiêu Vãn ôm thật chặt vào trong ngực, ánh mắt tràn đầy đau lòng, cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp càng làm mê hoặc lòng người: “Không muốn làm phụ thân lo lắng, thì ngoan ngoãn nghe ta, trước mặt phụ thân đừng kêu Tiêu tiểu thư này Tiêu tiểu thư nọ.”
“Nhưng...”
“Ta là thê chủ của ngươi ...”
Tạ Sơ Thần chưa kịp hiểu những lời này có ý gì, cả người đã được Tiêu Vãn bế lên, cẩn trọng bồng tựa như tiểu hài tử mới sinh bước từng bước trầm ổn vào trong phòng trong.
“Vân Yên, nhạc phụ nhờ vào ngươi.”
Thấy trong phòng chỉ còn hắn và