Tạ Sơ Thần ngẩn ra, ánh mắt mê ly dán chặt vào một bên mặt hoàn mỹ của Tiêu Vãn.
Gương mặt xinh đẹp vừa lạnh lùng vừa cao ngạo như dùng dao khắc cũng có nét ôn hòa.
Nàng nói những lời này ôn nhu như thế, hoàn toàn không còn vẻ cương nghị, cứng rắn như lần đầu họ mới gặp lại.
Điều này khiến hắn cảm thấy cõi lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, hân hoan khó tả.
Tiêu Vãn đang quan tâm mình! Thê chủ của mình – cuối cùng nàng cũng thừa nhận nàng là thê chủ của mình!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức hớn hở, cảm thấy trẹo chân cũng rất đáng!
Được tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc của nàng, được nàng ôm trong lòng, cảm giác này thật thoải mái.
Người này, dù có muốn hắn chết vì nàng, hắn cũng sẽ quyết định dứt khoát không hối hận..
Thoa thuốc cho Tạ Sơ Thần xong, Tiêu Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa nhấc mắt, trái tim thiếu điều nhảy ra.
Cả người Tạ Sơ Thần dựa hẳn vào Tiêu Vãn, bây giờ đang chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm Tiêu Vãn, áo trên người đã trượt xuống hơn phân nửa, để lộ bả vai mềm mại nõn nà như tuyết, bên dưới áo lót mỏng manh là cặp chân thon dài trắng nõn, trong đó một chân bị thương hơi hơi nâng lên, đang được Tiêu Vãn nắm trong tay, cẩn thận thoa thuốc.
Trong tay là da thịt trắng nõn mềm mại như lụa, ấm áp, mà cánh môi ướt át tươi thắm hơi run rẩy, tư thế “Tới quyến rũ ta đi”.
Phát hiện Tiêu Vãn kinh ngạc nhìn mình, vẫn luôn si ngốc nhìn Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần mới phát hiện lành lạnh.
Nhất thời, hắn giống nhưu nai con bị giật mình nhanh chóng kéo lại áo, khuôn mặt e lệ và da thịt cũng ửng hồng khó hiểu.
Tư thái mê hoặc người như vậy khiến cho máu Tiêu Vãn trào lên tới não.
Nàng kiếp trước đã từng hưởng qua vui vẻ, giờ phút này lại như thiếu nữ mới biết yêu, tay chân long ngóng không biết đặt đâu.
Hai người đang cực kỳ lúng túng thì đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Vân Yên: “Tiểu thư,Tạ thiếu gia, người Từ gia đến, khí thế bừng bừng ép Tạ Thanh Vinh giao người.”
Rốt cuộc cũng tới!
Tiêu Vãn xoay lưng về phía Tạ Sơ Thần, không tiếng động thở dốc, nàng nhẫn nại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi mắt đen thâm thúy in hằn những đường tơ máu nóng rực, cố gắng ép mình tự chủ không nhìn hắn, chỉ sợ mình thú tính đại phát.
Dục vọng tạm bình ổn, Tiêu Vãn mới xoay người lại, chủ động phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng: “Sơ Thần, ngươi sửa soạn đi, lát nữa ngươi và phụ thân về Tiêu phủ với ta.”
Cứ nghĩ mình có thể tự nhiên nói ra lời này, ai biết vừa nhìn vào mắt Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn không khỏi rạo rực, trong đầu không khỏi hiện lên màn hương diễm khi nãy Tiêu Vãn vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vừa ý hoàn toàn không do dự tự mình làm chủ.
Ánh mắt nóng hừng hực đã dời di, trong lòng đọc hàng chục chương Kim Cang kinh, nhưng suy nghĩ vẫn nhịn không được so sánh Tạ Sơ Thần và Quý Thư Mặc, so sánh thế nào thì vẫn thấy bộ mặt lạnh lùng của Quý Thư Mặc hoàn toàn không bằng ngón chân cái của Tạ Sơ Thần!
Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, tự đánh giá kiếp trước mắt mình bị mù, không nhìn thấy Tạ Sơ Thần đẹp?
Dường như có cái gì nóng nóng phun ra chóp mũi, bầu không khí yên lặng trường kỳ càng khiến Tiêu Vãn lo âu.
Nàng sợ Tạ Sơ Thần cự tuyệt mình, vội vàng đứng bật dậy, xoay lưng lại nói với người phía sau: “Tạ phủ không an toàn, về Tiêu phủ đi, vừa thuận tiện chữa bệnh cho phụ thân, ngươi cũng không bị người khác ép hôn.
Ta sẽ chăm sóc tốt cho mọi người!”
Nói xong, tay nàng che mũi, đầu không ngoảnh lại, đôi chân dùng tốc độ khinh công bay thẳng ra ngoài phòng.
“Tiểu thư, cho.” Đen mặt nhìn Vân Yên “khéo hiểu lòng người” đưa khăn lau máu mũi, lại hung tợn trừng Họa Hạ đứng một bên lén lút cười, sau đó gương mặt mất bình tĩnh của Tiêu Vãn trong nháy mắt khôi phục vẻ âm lãnh, cả người lại toát lên khí chất đại tiểu thư cao quý.
Hắn nghĩ, Tạ Sơ Thần dù gì cũng là phu lang của nàng, mất mặt trước phu lang không tính là mất mặt, nhưng mất mặt trước người khác mới thật sự là vứt sạch mặt mũi...
Vì thế, nàng tằng hắng một tiếng, hỏi: “Vân Yên, vừa rồi ngươi muốn nói gì với ta?”
Nhớ tới kết quả mình tra xét được, Vân Yên lạnh giọng nói: “Thẩm chính quân mù không phải do bị bệnh, làm gì có loại bệnh nào chữa trị liên tục