Qua một lúc sau trong đình bên bờ suối, Cung phụng trưởng lão nhìn đồ đệ của mình đã ăn mặt chỉnh tề mới hài lòng.
Bà liếc nhìn tên tiểu tử được xưng là hôn phu của đồ nhi mình mà đánh giá.
Vừa rồi tiểu tử này trên má có hai dấu bàn tay xưng đỏ, lại thêm bà tức giận nên không nhìn kĩ tên tiểu tử này bộ dạng.
Nhưng giờ hắn ăn vào chữa thương đan dược lúc sau? Bàn tay dấu ấn đã biến mất, sắc mặt cũng hồng hào lên không ít.
Bà không thể không thừa nhận tên tiểu tử này dưới uy áp của Linh Hoàng cấp bậc mà vẫn có thể chống đỡ xuống dưới, quả nhiên là nghị lực hơn người, cũng là bà gặp qua thiên phú tốt nhất một người.
Tướng mạo cũng được xem là xứng với đồ nhi bà.
Khó trách, có thể hống đến đồ nhi bà thích.
Cho dù như vậy, nhưng bà vẫn tỏ ra ghét bỏ bộ dáng, đừng cho là bà không biết tên tiểu tử này vừa rồi đối với đồ nhi bà làm gì? Bà nhìn Bắc Cung Nhiên nghiêm khắc hỏi.
" Nhiên nhi con nói, truyện đến cùng là như thế nào? Con khi nào có hôn phu mà ta phía trước không nghe con nói qua?" Bà nhìn Vân Phong Nhã rồi hỏi tiếp." Hắn thật sự là hôn phu của con?"
Bắc Cung Nhiên cũng không biết mình sao nữa, vừa rồi nàng sợ sư phụ làm hại đến nàng ta nên mới buộc miệng nói ra.
Nhưng bây giờ không thừa nhận cũng không được, dù gì nàng y phục không chỉnh tề là sự thật, nếu để sư phụ biết được nàng nói ngạt nhất định sẽ không buôn tha cho Phong Nhã.
Nàng liếc nhìn Vân Phong Nhã, thì thấy nàng ta trong mắt đều là ý cười nhìn mình, nàng thật muốn đem nàng ta đánh xuống suối quá.
" Là, Hắn là hôn phu của Nhiên nhi, là...!là tự chúng con định ra hôn ước này." Nàng không dám nhìn vẻ mặt đắc ý của nàng ta, chỉ có thể cuối đầu trả lời.
"Sư phụ, Cung Nhiên nàng ấy nói không sai, là hai người chúng ta tình đầu ý hợp định ra hôn ước." Vân Phong Nhã đắc ý lại thêm một câu tình đầu ý hợp vào.
"Hừ, ai là sư phụ của ngươi? Ta chỉ có một đồ đệ, đừng kêu như vậy dễ nghe?"
"Là Phong Nhã thất lễ rồi, Cung phụng trưởng lão đại nhân đại lượng đừng chấp nhận tiểu nhân a." Nàng cười nịnh nọt nói.
" Chờ chút, ngươi vừa nói ngươi kêu gì?"
" Tiểu bối kêu Vân Phong Nhã, là năm nay mới vào học viện tân sinh."
" Ngươi không phải là Lão Tiêu con môn đệ tử, tiểu tử đó đi?"
"Không sai, chính là tiểu bối."
" Hừ, ta nói sao tiểu tử ngươi có thể vào được kết giới bên trong cấm địa mà không bị người ngăn cản, thì ra là lão Tiêu đồ đệ đâu.
Lão cứ nhiên cho đồ đệ mình đến đây câu dẫn ta đồ đệ, chờ xem...."
Vân Phong Nhã."......" Sư phụ thật xin lỗi ngài chịu thiệt rồi.
Bà đánh giá Vân Phong Nhã từ trên xuống dưới hỏi." Tiểu tử, xem ngươi cốt cách còn không bằng tuổi của Nhiên nhi đi?"
Vân Phong Nhã có chút khó sử rồi, nói gì thì nói tính ra tuổi ở hiện đại đến bây giờ nàng cũng đã hai mươi ba tuổi.
Nhưng thân thể này chỉ mới mười bốn tuổi đâu, làm người khó nói nên lời mà.
" Tiểu bối năm nay mười bốn tuổi."
Cung phụng thất trưởng lão nghe vậy gật đầu."Vẫn còn nhỏ, ân, an toàn, khá tốt."
Vân Phong Nhã thấy ánh mắt đánh giá của cung phụng thất trưởng lão thì vô ngữ rồi, ý gì đâu? Chẳng lẽ nàng tuổi nhỏ sẽ không làm gì được? Đây cũng quá xem thường nàng rồi a.
Cung phụng trưởng lão vì phòng ngừa Vân Phong Nhã sẽ lén chạy đến tìm Bắc Cung Nhiên tâm sự thiên gì đó, nên tăng thêm kết giới, còn cắm Vân Phong Nhã không có sự đồng ý của bà, không được bước vào địa bàn của bà.
Vì trước lúc Nhiên nhi đột phá Linh Huyền cấp bậc, bà không thể để hai người họ tiếp cận với nhau nhiều quá.
Biết đâu xảy ra chuyện thì không xong.
Mà Vân Phong Nhã cũng hiểu được dụng ý của Cung Phụng trưởng lão, nhưng cũng không cần phòng bị nàng như phòng bị lang vậy a.
Vân Phong Nhã bị đuổi xuống núi, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ bậy bạ, nàng cho rằng bản thân hiện tại thực lực cũng có thể bảo vệ chính mình.
Nhưng Linh Hoàng uy áp của Cung Phụng trưởng lão đã đem sự kêu ngạo của bản thân đánh vỡ.
Chỉ là uy áp nàng cũng đã chống cự không nổi, nói chi đến việc bảo vệ tính mạng mình và người thân.
Chỉ là hết sức mình nổ lực là chưa đủ, chỉ có không ngừng nổ lực người mới đi được xa.
Vân Phong Nhã nhìn nhẫn chữ vật bên trong nằm hai mươi danh ngạch đã thắng được.
Nàng vốn muốn cho Cung Nhiên cùng nhau tham gia Hoàng gia di tích khảo hạch.
Nhưng cung phụng trưởng lão đã có việc khác an bài cho nàng ấy, nên không thể cùng nàng tham gia lần này khảo hạch.
Còn Mộng Cầm vài người thực lực quá yếu, vào bên trong chỉ có thể làm người khác vật hy sinh.
Nàng phân phó Kim Bằng đưa danh ngạch đến Nguyệt Nhã Các đưa cho Hàn Tử Mộc an bài người tham gia.
Còn bản thân cũng bế quan tu luyện cũng cố thực lực.
Chẳng những học viên lớn nhỏ các nơi, kể cả Đế Đô gia tộc cũng rơi vào vô hình yên tĩnh bên trong, vì để chuẩn bị một màn phong pha huyết vũ tranh đoạt về sao mà im lặng.
Thời gian cứ vậy trôi qua, cuối cùng ngày Hoàng gia di tích cũng sắp mở ra, các gia tộc con cháu cũng lục đục đi đến Hoàng gia sơn lâm đi.
Vân Phong Nhã trong lúc tu luyện cũng cố thực lực, cũng được Bạch hổ nhất nhở học viện thông tri lần này có tham gia khảo hạch học sinh đi quảng trường tập hợp.
Quảng trường bên trong nội môn các học sinh đứng đầy rẫy, tuy bọn họ không được tham gia Hoàng gia khảo hạch, nhưng cũng không mạt được bọn họ ủng hộ học viện tinh anh của mình.
Mà hôm nay cũng là lúc bọn họ có thể thấy được thần tượng tinh anh bảng xếp hạng trước mười danh, làm sao không hưng phấn cho được.
" Ngươi xem, Luyện đan viện người đến.
Ta nghe nói lần này Luyện đan viện phái đi ba người luyện đan thuật mạnh nhất đi cùng đấy." Một thanh niên cùng đồng bạn mình nói.
" Ha ha, ngươi đây là không biết rồi.
Mạnh nhất luyện đan sư không phải Luyện đan viện người." Hắn có ý chỉ cười đắc ý nói.
" Gì? Ha ha, ngươi nói không phải luyện đan viện người? Chẳng lẽ là chúng ta nội môn người? Ha ha ha, ngươi đừng nói mộng giữa ban ngày a."
" Ha ha ha..." Vài đồng bạn bên cạnh cũng cười vang.
" Ha ha