Ngô Kính còn đang đắc ý cười to, thì cảm giác được nguy hiểm đến gần.
Hắn lập tức vận dụng linh lực để phòng bị, nhưng hắn nhanh cũng không bằng đối phương nhanh, chưa chờ linh lực hình thành lá chắn thì trên cổ chợt lạnh kèm theo đau ý.
Hắn chưa hồn thì bên tai truyền đến lạnh lẽo thanh âm.
" Với trình độ của ngươi như vậy còn không biết xấu hổ nói bản thân là tinh anh học viện học sinh? Ngươi không mất mặt, các lão sư cũng vì ngươi mất mặt."
Lúc này trên quảng trường điều im lặng, vì thiếu niên mà bọn họ cho là a miêu a cẩu, không biết khi nào truỷ thủ của hắn đã đặc trên cổ của Ngô Kính rồi.
Hắn nhanh đến mức chỉ vài cái chớp mắt mà thôi, đây nào là ngoại môn hai nội môn gì a, thực lực này có thể nói là tinh anh cũng không kém lắm.
Ngô Kính trên cổ cũng truyền đến đau ý cùng mùi máu tươi làm hắn cũng hoàn hồn lại.
Hắn trong mắt khó có thể tin nhìn thiếu niên thấp hơn hắn gần một cái đầu trước mắt.
Thiếu niên đen nhánh xinh đẹp con ngươi, nhưng bên trong đó đều là hàn ý.
Giống như, nếu hắn dám cử động thì truỷ thủ trên tay hắn sẽ đem cổ gã cắt đoạn.
Ngô Kính cố lấy bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn mang theo run ý cường nói.
" Ngươi đây là đánh lén, ngươi có giỏi thì cùng Ngô Kính ta đến một trận chiến, đừng dùng ti bỉ thủ đoạn đánh lén người, xứng gì nam nhân?"
" Ha hả, ti bỉ? Ngươi biết vì sao thiên tài điều chết sớm sao? Cũng vì hắn chỉ có thiên phú mà không có đầu óc! Trước lúc khinh bỉ xem thường người khác mà bản thân một chút phòng bị cũng không có.
Với trình độ này của ngươi, vào Hoàng gia di tích bên trong không phải chết càng sớm? Không bằng ta một tay đi xuống không cần liên lụy người khác?"
" Ngươi....!ngươi dám?"
" Vậy ngươi có muốn thử không?" Nàng cười như không cười nói, tay cũng nhẹ một chút.
"Đừng...ta...ta" Hắn ám ách nói.
"Đùa thôi..."
Ngô Kính còn đang lo sợ thì nghe Vân Phong Nhã hai chữ đùa thôi cả người đều ngẩn ra? Mà Vân Phong Nhã lúc này cũng thu hồi truỷ thủ, chưa chờ mọi người phản ứng lại thì đã thấy Vân Phong Nhã đã đứng tại chỗ cũ giống như hắn vừa rồi cũng chỉ đứng nơi đó chưa từng rời đi bao giờ.
Nhưng xem trên cổ của Ngô Kính không có màu đỏ máu tươi đang chảy ra thì mọi người sẽ cho là vừa rồi họ chỉ là qua mắt mà thôi, lại nghe được hai chữ đùa thôi của hắn mà muốn mắn má nó." Ngươi nãi nãi đùa mà đầy sát ý, còn thấy máu vậy ngươi còn nói là đùa thôi?"
Vân Phong Nhã cũng mặt kệ những người ở đây đánh giá mình, một bộ cùng tiểu gia ta không quan hệ bộ dáng.
Mà những tinh anh trong mắt vừa rồi cười nhạo lúc này cũng đã nghiêm túc xem kĩ Vân Phong Nhã người này.
Tuy không nhìn ra được đối phương thực lực, nhưng có thể dễ dàng đem truỷ thủ đặc trên cổ Linh Vương cửu cấp, tuy là đánh lén nhưng sao có thể là hạn vừa đâu? Mà thiếu niên vừa rồi hành động cũng nhất nhở bọn họ lần này di tích bên trong càng phải thận trọng.
Mọi người chỉ là đồng học lại không phải cùng một gia tộc, bình thường sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu gặp được bảo bối hiếm có nào đó thì khó nói rồi.
Ngô Kính thấy mình bị đối phương làm mất mặt trước đám đông làm sao có thể như vậy tính.
Hắn muốn tìm về bãi, hắn không tin với Linh Vương cửu cấp của ngã lại thua một tên miệng còn hôi sửa này.
Vừa rồi hắn bị đối phương chế trụ là vì đối phương vô sỉ đánh lén hắn mà thôi, giờ hắn đã có phòng bị tên tiểu tử này chỉ có bị đánh phân.
Chưa chờ hắn phát hỏa thì có người hô lão sư và trưởng lão đến, hắn không dám trước mặt lão sư náo sự, chỉ có thể ám đạo vào hoàng gia di tích bên trong sẽ cho tên tiểu tử này biết biết tay.
Đi theo lần này tổng cộng có sáu vị trưởng lão và sáu lão sư, trong đó có cả Sở Tư Hàm lão sư đi cùng.
Một vị lão sư đứng ra giảng một ít cần thiết khi vào Hoàng gia di tích bên trong sự tình cần chú ý, đại khái cũng là nhất nhở mọi người chiếu cố lẫn nhau, trước lúc vào di tích bên trong cho bản thân tìm đồng đội kết thành đoàn như vậy sẽ an toàn hơn.
Bất kể cái gì cũng không quan trọng bằng bản thân an nguy..v..v...
Cuối cùng là nói vào di tích bên trong sống chết chỉ có thể xem bản thân năng lực, học viện sẽ không chịu trách nhiệm.
Nếu người nào sợ có thể lưu lại học viện nơi này, đó cũng chỉ là câu cửa miệng nhất nhở mà thôi, cũng sẽ không có ai nguyện ý từ bỏ cơ hội trở thành cường giả cả.
Bằng không bọn họ cũng không ngươi tranh ta đoạt để có được danh ngạch lần này.
Chờ lão sư giảng dạy lúc sao? Vân Phong Nhã cũng nhìn đến học viện tài đại khí thô một mặt.
Nàng thấy một vị trưởng lão phất tay lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện không ít Ma thú có cánh đã bị thuần hóa.
Chúng nó chỉ là Ma thú cấp hai cấp ba chưa mở linh trí, bị Ngự thú sư thuần hóa để làm tòa kị, giống như con rối chỉ biết nghe lời, không có sức chiến đấu như lúc ban đầu.
Những Ma thú bị thuần hóa này chỉ có đại gia tộc, hoàng gia người mới nuôi nổi thôi.
Vì thuần hóa chẳng những tốn phí tổn, mà bị thuần hóa Ma thú cũng không thể tự đi săn mồi, chỉ có thể chờ chủ nhân cho ăn, mà lượng ăn của bọn chúng cũng không nhỏ, nên tiểu gia tộc người làm sao nuôi nổi tò kị không sức chiến đấu này.
Những học sinh có tư cách tham gia Hoàng gia di tích lần này cũng muốn khoe ra bản thân khế ước thú có cánh của mình, một đám cũng triệu hồi ra khế ước thú có cánh.
Còn những người không có khế ước thú có cánh hoạt là không phải triệu hồi sư có thể cùng đồng