Nhàn Khâm lúc này chỉ lo tập trung chiến đấu nên không nhìn đến những người xung quanh hút nhẹ không khí vì khó tin Vân Phong Nhã cứ nhiên là Linh Vương đỉnh cấp bậc.
Mà cùng là Linh Vương đỉnh thực lực bọn họ lại có cảm giác bị thiếu niên áp một đầu ảo giác, nhưng làm người khó tiếp thu là hắn ta cốt cách biểu hiện ra là thiếu niên chưa trưởng thành cốt cách.
Tu tiên người cái gì cũng có thể che giấu, nhưng cốt cách là không cách nào che giấu được, trừ phi ngươi cấp bậc cao hơn đối phương một đại cấp bậc, dùng linh lực làm mờ đi đối phương dò xét.
Mà cũng không có người nào ngốc đến nỗi sẽ đi đắc tội người hơn mình một đại cấp bậc, người ta uy áp cũng đủ làm người xương nát thịt tan rồi.
Mà Nhàn Khâm còn đang đắc ý dư quang liếc nhìn quả cầu lửa là như thế nào bị ngọn lửa đao của hắn chém tan.
Khi hai cường lực va chạm vào nhau phát ra."Ầm." thanh âm thật lớn, dòng khí tản ra tuy không ảnh hưởng gì đến những người vây xem, nhưng những chiếc lá xanh tươi trên cây vô tội đã bị dòng khí chém đứt rơi lả tả trên mặt đất.
"Sao có thể? "
Nhàn Khâm khó tin mà nhìn ngọn lửa đao cứ nhiên bị quả cầu lửa kia đánh nát, mà hắn vừa rồi chặn chém quả cầu lửa thứ hai tuy thành hai nữa, nhưng quỷ dị là bên trong quả cầu lửa linh khí không vì đó mà nổ mạnh, nó chỉ là nhỏ lại một ít, vẫn tiếp tục đánh về hướng hắn.
Nhàn Khâm lập tức vận chuyển linh lực bao quanh thân thể mình.
Nói thì chậm mà mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người chỉ nghe được.
"Phục...xèo..." thanh âm theo sau là tiếng hét thê thảm của Nhàn Khâm vang lên.
"Aaaaaa..." Nhàn Khâm nhảy dựng lên vì trên người hắn đang bị thiêu đốt, ngọn lửa thiêu đốt nóng rác làm hắn phải lăn lộn trên mặt đất hồng muốn dập tắt ngọn lửa trên người, trong miệng chỉ có thể phát ra từng chữ cầu cứu.
"Cứu...!Dập...!Dập lửa.
"
Nhàn gia người lúc này đã choáng váng nào nghe thấy Nhàn Khâm nói gì.
Cho dù nghe thấy bọn họ cũng không giúp được gì, vì thuộc Băng hệ đệ tử người đều đã bị Vân Phong đánh nằm mê mang trên mặt đất kìa.
Mà Kiều Gia Hạo là người phản ứng đầu tiên quát lên.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Cho bổn thiếu dập lửa!"
Dù sao trên danh nghĩa Nhàn gia người chẳng những là Kiều gia bọn họ thông gia, còn là lần này hợp tác đội ngũ.
Nếu Kiều gia bỏ mặt Nhàn gia nơi này truyền ra ngoài, Kiều gia hắn sẽ bị Minh thành người xem thường cười nhạo, gia tộc người cũng sẽ bất mãn với hắn.
Hắn cho dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn Nhàn gia người vô dụng, một thiếu niên cũng giải quyết không xong.
Hắn là không muốn thừa nhận Vân Phong Nhã là một quỷ tài, mới mười mấy tuổi đã là Linh Vương đỉnh thực lực làm hắn rất khó tiếp thu.
Mà như vậy quỷ tài nếu không đắc tội thì thôi, mà nếu đắc tội rồi thì không thể làm hắn tồn tại đi xuống, bằng không xui xẻo chính là hắn gia tộc.
Kiều gia hai người nghe vậy lập tức dùng ra Thủy hệ tưới lên người Nhàn Khâm trên người ngọn lửa, nhưng theo trong suy nghĩ ngọn lửa sẽ bị dập tắt của bọn họ lại không xuất hiện.
Nước là nước, lửa cháy vẫn cháy giống như nước cùng lửa không phải khắc tinh của nhau vậy, cho đến trên người Nhàn Khâm không còn mảnh vải che thân lửa mới dập tắt.
Mà cảnh tượng này xảy ra quá nhanh nên những người khác không ai chú ý đến ngọn lửa này gặp nước vẫn cháy, bọn họ cứ tưởng là do hai đệ tử Kiều gia dập tắt ngọn lửa trên người Nhàn Khâm.
Nên không ai chú ý đến hai đệ tử Kiều gia sắc mặt có chút ngơ ngác, hồ nghi, khó hiểu mà nhìn nhau.
Hai người họ trong lòng đều biết ngọn lửa này là tự dập tắt chứ không phải là do bọn họ dùng nước làm dập tắt, nhưng bọn họ nói ra có người tin sao? Nói không chừng còn nói hai người bọn họ đầu óc có vấn đề nữa là, chuyện mất mặt này ai nói ra là ngốc tử.
"Aaaaaa...không biết xấu hổ!"
Lúc này vài tiếng hét nữ nhân vang lên cùng tiếng hút không khí của những người xung quanh cũng xuất hiện.
Tuyết Tỉnh Nhu cũng không biết phát sinh chuyện gì nửa, vì trước mặt nàng đã bị người gân chặn tầm mắt rồi.
Nàng ngơ ngác nhìn thiếu niên tuấn mỹ bây giờ đã cao hơn nàng một cái đầu, đang đứng che trước mặt, làm nàng không nhìn thấy phía trước hiện trường.
Bốn mắt nhìn nhau khi, nàng có một loại ảo giác ánh mắt tà tứ này rất quen thuộc, rất giống đôi mắt của một người mà nàng thường mơ thấy người nọ.
Vân Phong Nhã chỉ không muốn con mắt của mình bị ô uế mà xoay người lại, cũng vừa lúc là đứng che trước mặt Tuyết Tỉnh Nhu tầm nhìn, nàng liền chạm đến ánh mắt bất ngờ của Tuyết Tỉnh Nhu nàng cười khẽ còn nheo đôi mắt xinh đẹp nói.
"Đừng nhìn sẽ đau mắt.
"
Tuyết Tỉnh Nhu ngơ ngác.
Trong Vòng tay không gian Thú thú nhóm lúc này cũng đang quan sát bên ngoài tình huống, thì thấy chủ nhân của mình lại trêu chọc đào hoa nữa rồi.
Chủ nhân cứ như vậy tà mị đi xuống chúng nó phải chuẩn bị bao nhiêu của hồi môn mới đủ cho Chủ nhân cưới thêm vài Chủ mẫu a? Chủ nhân đây không quản gia không biết hạ sính lễ là rất tốn của sao? Dù sao bọn họ không thể để chủ nhân của bọn làm tiểu bạch kiểm được, chúng nó tiệc đối không thể mất mặt Thú thú đại vương hình tượng được.
Bạch Hổ vừa thấy chủ nhân nhà mình liêu người như vậy lập tức nhìn qua một hàng ngồi ngóng chuyện đồng bọn, khi nhìn đến Tử Điện Báo bên cạnh vừa há mồm muốn nói gì, nó liền dùng chân trước móng vuốt kẹp lại cái miệng vừa muốn nói chuyện của Tử Điện Báo lại.
Nó sợ nhất là tên ngốc này lại nói ra cái gì kỳ ba câu nói làm hại nó lại bị Chủ nhân phạt nữa.
Nó thật không hiểu Chủ nhân như vậy phúc hắc người sao có thể thu nhận như vậy ngốc thú đâu? Nào giống như nó như vậy thông minh thú quản gia.
Tuyết Tỉnh Nhu mặt có chút hồng, không dám nhìn Vân Phong Nhã đôi mắt nữa, trong lòng cũng mắng bản thân không tiền đồ, vì sao lại đem Vân Phong Nhã trở thành