Bọn họ cũng rất tự hào về dáng vẻ tuấn tú của mình, nhưng bây giờ gặp được thiếu niên trước mặt, bọn họ cảm thấy một người trên trời, một người dưới đất, cho nên bọn họ chỉ có thể so sức mạnh, như vậy mới có thể đem ánh mắt của các nàng nhìn về bản thân.
Cho nên Vân Phong Nhã còn chưa chiu chọc người, thì đã có một đám người muốn đem nàng thành đá kê chân rồi, nếu Vân Phong Nhã biết được là do khuôn mặt chiêu hoa ngẹo Nghuyệt của mình mà ra, nàng chỉ có thể thở dày nói một câu.
" Sắc trên đầu có cây đao a, thật không nói sai mà.
"
Lúc này có một lão sư đưa cho bọn họ mỗi người một cái ngọc bài, đại biểu Linh sư học viện học sinh, lúc này có một thanh âm vui vẻ kêu lên.
" Phong Nhã.
"
Vân Phong Nhã theo tiếng nhìn qua đi, thì thấy Vân Mộng Cầm đứng cách đó không xa đang đi nhanh đến, Vân Phong Nhã nở một nụ cười chân thành, nàng biết Vân Mộng Cầm nhất định rất là lo lắng cho bọn họ.
" Biểu tỷ, đã chờ lâu đi?"
" Hi hi, chỉ cần mọi người bình an cho dù chờ bao lâu cũng đáng.
" Vân Mộng Cầm cười nói.
" Chúng ta bình an ra đến, cũng nhờ có Phong Nhã, nếu không chúng ta cũng không biết sẽ như thế nào nữa.
" Chương Băng Nhi cảm kích nói.
" Đúng vậy, nhờ có cửu thiếu gia chúng ta mới bình an vượt qua khảo hạch.
"
Vân Mộng Cầm nghe mọi người như vậy khen Vân Phong Nhã nàng cười tươi như hoa, nàng nhìn Vân Phong Nhã vừa muốn nói chuyện thì nàng chợt hỏi.
" Phong Nhã, hình như đệ đã cao lên thì phải?"
Vân Mộng Cầm như vậy nói, mọi người mới chú ý, hình như Vân Phong Nhã thật sự cao hơn không ít, Vân Phong Nhã nghe bọn họ như vậy nói thì bật cười nói.
" Biểu tỷ, ta từ trước đến nay đều cao hơn biểu tỷ, bây giờ biểu tỷ mới biết sao?"
Mọi người nghe nói như vậy đều cười vang, Vân Mộng Cầm xấu hổ dậm chân, đuổi đánh Vân Phong Nhã, thật ra Vân Mộng Cầm cũng cao khoảng 1.
60 m không tính thấp, lúc trước cùng với Vân Phong Nhã so thì Vân Mộng Cầm chỉ đứng tới vành tai của nàng, nhưng bây giờ nếu như có người chú ý đến, Vân Phong Nhã hình như trong một đêm đã cao thêm 5-6 cm.
Mà bên này, Sở Tư Hàm cũng đang nghe vài vị y sư của học viện báo lại kết quả trị thương.
" Sở lão sư, theo như chúng ta xem xét, mỗi một người đều bị đánh gãy một tay một chân, nhưng lực đạo lại rất vừa vặn, không làm cho bọn họ bị phế đi, nhưng nếu không có chữa thương đan ngũ phẩm, có lẽ đối phương phải nằm trên giường nữa năm mới có thể hoài phục lại.
"
Năm vị trung niên y sư này cũng rất là bất ngờ, bọn họ chưa từng gặp qua có ba mươi mấy người bị thương giống nhau với độ chính xác như vậy.
Sở Tư Hàm nhìn bọn họ trên mặt do dự, liền hỏi.
" Các vị muốn nói cái gì? Cứ việc nói thẳng.
"
" Sở lão sư, có phải bên trong khảo hạch có cường giả trà trộn vào bên trong?" Một trung niên y sư hỏi.
Sở Tư Hàm ngẩn ra hỏi lại.
" Các vị tại sao lại hỏi như vậy?"
" Chúng ta đã xem xét qua vết thương nơi, lực đạo và độ chính xác trăm phần trăm, cho dù là Linh Vương thực lực cũng không thể nào làm được, còn có người này có lẽ là một y sư, hoạt là luyện đan sư mới có thể đem ba mươi mấy người đả thương giống nhau vết thương.
"
Sở Tư Hàm có chút bất ngờ trước câu nói của mấy vị y sư trong học viện này, nếu như không phải hắn tận mắt chứng kiến người ra tay là Vân Phong Nhã, thì hắn thật sự không cách nào tin tưởng được thiếu niên mười ba mười bốn tuổi này lại có như vậy thiên phú, hắn tuy không nhìn ra tới thực lực của Vân Phong Nhã, nhưng hơi thở khi chiến đấu của tên tiểu tử đó, hắn có thể khẩn định, Vân Phong Nhã chỉ là đại Linh Sư cấp bậc, vẫn chưa đột phá Linh Vương cấp bậc, nhưng một đại Linh Sư, lại có thể khống chế thực lực như vậy thuần thục, xem ra về sau học viện sẽ có một trận phong ba nha, cũng là lúc kích thích một chút mấy cái thiên tài tự cho là đúng kia rồi, Sở Tư Hàm trong lòng rất vui khi người gặp họa, nhưng trên mặt thần sắc rất là nghiêm túc nói.
" Chuyện có người trà trộn vào bên trong khảo hạch, có liên quan đến danh tiếng của học viện chúng ta, hy vọng các vị không đem chuyện này nói ra ngoài, hoặc là nói với bất cứ lão sư nào, Sở mộ sẽ đem chuyện này bẩm báo với viện trưởng đại nhân.
"
Nếu để cho mấy người này đem suy đoán nói ra ngoài, các đại gia Tộc muốn lôi kéo thiên tài, sẽ bắt đầu chú ý đến tiểu tử kia, như vậy cũng rất mệt nha, hắn cũng không muốn về sau phải vì tên tiểu tử đó làm bản thân phải mệt nha, nhưng khi nghĩ đến về sau học viện bên trong náo nhiệt, trong mắt hắn đều sáng lên.
" Sở lão sư yên tâm, chúng ta đã biết.
" Mấy y sư vẻ mặt nghiêm túc nói.
Song La Bàn Thạch mở chưa đến hai canh giờ cũng đã đến hai ngàn người, cũng đại biểu khảo hạch kết thúc, các lão sư chực ở Đông Tây Nam Bắc bốn hướng cũng đem các học sinh thông qua khảo hạch tập trung trên một bãi đất trống ngần cầu than đá đi lên đỉnh núi.
Vân Phong Nhã đám người vừa bước vào bên trong thì nghe được cách đó không xa có dần co thanh âm, nàng chỉ thoáng nhìn qua vừa định quai đầu đi, dư quang liếc nhìn đến một góc thì cả người cứng lại rồi, tiếp theo trong mắt hiện lên ý cười, khoé môi tà mị hiện lên, đối phương có lẽ cũng cảm nhận được ánh mắt trăm chú của Vân Phong Nhã nhìn mình, cũng nhìn về hướng Vân Phong Nhã, tuy có chút bất ngờ tiếp theo là hiểu rõ, trên môi tuy không cười, nhưng trong ánh mắt cũng không có lạnh lùng, còn kèm theo một chút vui vẻ.
Vân Mộng Cầm đám người nhìn thấy Vân Phong Nhã đứng lại nhìn về một nơi nào đó, cũng theo tầm mắt của nàng nhìn qua, thì thấy phía xa dưới cây cổ thụ có một thiếu niên anh tuấn, một thân màu