Tô Lạc nhìn hai sư đệ tuấn mỹ trước mặt như vậy ngon ngoãn, có chút lo lắng, nhất là Vân sư đệ, khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân, cả hắn nhìn thôi cũng thất thần rồi, nói chi đến những nữ nhân khác, như vậy sẽ làm rất nhiều nam nhân ghen tị a, đúng là sắc đẹp hại người mà.
Tô Lạc đẩy cửa phòng ra nói.
" Đây là phòng của hai đệ, trời cũng không còn sớm, hai đệ sớm nghĩ ngơi, đúng rồi, sáng mai các đệ nhớ đến sân tập hợp báo danh các đệ muốn học cái gì đấy.
"
" Đa tạ Tô sư huynh nhắc nhở.
" Cả hai cùng cảm tạ.
Tô Lạc đi rồi, Vân Phong Nhã cùng Bắc Cung Nhiên vào phòng, phòng cũng khá lớn, thấy có hai chiếc giường nhỏ nằm hai gốc, chính giữa là cái bàn trà, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Bắc Cung Nhiên và Vân Phong Nhã sắp xếp xong chỗ ngủ thì bất đầu tu luyện lên, Vân Phong Nhã dùng ý thức liếc nhìn không gian bên trong, nàng bên trong khảo hạch tăng cấp xông, vì không có thời gian quan sát, cho đến bây giờ, nàng mới có thời gian quan sát, Truyền thừa thạch vì không hoàn chỉnh, cho nên nàng chỉ tăng lên hai cấp bậc, cộng với linh lực nàng tích trữ cho nên tăng thêm một cấp, nàng hiện tại đã là Đại Linh Sư thất cấp, cho nên không gian đã rộng lớn rất nhiều, Linh khí cũng trở nên nồng đậm không ít, không gian thời gian cũng được tăng lên, thảo dược bên trong càng ngày càng tươi tốt, còn Tiểu Lôi, Tiểu Hắc và Kim Bằng, đều tăng lên ba cấp, vì thực lực tăng quá nhanh, cho nên chúng nó phải trở lại Triệu Hoán Thư cũng cố thực lực, còn tiểu Tím thì chỉ tăng lên một cấp bậc mà thôi, Vân Phong Nhã thu hồi ý thức, nhìn trên tay tiểu Tím đã mọc ra thêm một chiếc lá, nàng vuốt ve nó một cái rồi cũng bắt đầu tu luyện cũng cố thực lực của mình, cho nên cả hai người tu luyện đến canh ba mới nghĩ ngơi.
Khi trời vừa sáng Vân Phong Nhã cảm giác được Bắc Cung Nhiên đã thức dậy, nàng còn chưa kịp chào hỏi, thì Bắc Cung Nhiên đã dùng thù nguyên tố hình thành cái chấn, Vân Phong Nhã còn không hiểu sao, thì thấy Bắc Cung Nhiên thu hồi linh lực thù nguyên tố, trên người Bắc Cung Nhiên cũng đã mặt vào màu trắng Linh sư học viện ngoại môn học sinh, nhìn nàng một thân màu trắng y phục, viền áo màu xanh, trên vai trái áo có thiêu kí hiệu của Linh sư học viện bằng chỉ xanh, làm nàng không như vậy lạnh nhạt, có thêm một chút hồn nhiên.
Bắc Cung Nhiên vừa thu hồi linh lực, thì thấy Vân Phong Nhã nữa nằm nữa ngồi tư thái nhìn trầm trầm mình, Bắc Cung Nhiên không mấy tự nhiên, vì không có nam nhân nào thay y phục lại như vậy sợ người thấy cả, nàng vả vờ tầng hắn vài cái nói.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta là vì không có thói quen thay đồ trước mặt người khác.
"
Vân Phong Nhã còn đang đánh giá Bắc Cung Nhiên, thì nghe được nàng ấy nói không có thói quen thay đồ trước mặt người khác, nàng vẫn mặc lạnh như thường, nhưng nếu lổ tai nàng đừng có đỏ thì càng có sức thiết phục hơn, Vân Phong Nhã trong mắt lóe sáng, khoé môi cong lên vả vờ ngại ngùng nói.
" Ta cũng không có thói quen trước mặt người khác thay y phục, nhưng nếu là tiểu Nhiên thì ta sẽ cố gắng thích ứng trước mặt tiểu Nhiên thay y phục vậy.
"
Nói xong Vân Phong Nhã xuống giường, bắt đầu cởi ra thất lưng, còn chưa kịp cởi bỏ áo ngoài, thì nghe được tiếng mở cửa có chút ngấp ngáp của Bắc Cung Nhiên, Vân Phong Nhã lần này thật sự nhịn không được, cười ra tiếng tới.
" Ai, tiểu Nhiên tại sao càng lúc càng đáng yêu đâu.
"
" Chủ nhân, người cũng thật là phúc hắc mà, biết rõ chủ mẫu tương lai, vì sao lại làm như vậy, cứ nhiên muốn trước mặt chủ mẫu tương lai thay y phục, làm chủ mẫu tương lai cũng phải chạy trốn mất.
"Phượng Hoàng cũng thật phục chủ nhân của mình rồi.
" Hi hi, Ngươi không thấy tiểu Nhiên đỏ mặt bộ dáng thật sự rất đáng yêu sao? Hi hi".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Bắc Cung Nhiên mặt có chút ửng đỏ chạy ra ngoài, thì thấy trong sân đứng Chương Băng Nhi, Vân Mộng Cầm đám người đang nhìn xung quanh, lúc này bọn họ cũng nhìn thấy Bắc Cung Nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ biết Vân Phong Nhã và Cung Nhiên công tử ở chỗ này, nhưng không biết là phòng nào, cho nên chỉ có thể đứng ở trong viện ngần cửa lớn chờ đợi, Vân Mộng Cầm nhìn thấy Bắc Cung Nhiên liền đi lên hỏi.
" Cung công tử, Phong Nhã không có đi cùng Cung công tử sao?"
Bắc Cung Nhiên vừa muốn nói, thì thấy đám người Chương Băng Nhi và mọi người xung quanh đều nhìn về phía sau lưng của mình ngẩn ra, Bắc Cung Nhiên quai đầu lại nhìn, thì thấy thiếu niên một thân áo bào trắng có thiêu hoa văn, đang mỉm cười tiêu sái đi đến, thiếu niên mỹ giống như một tinh linh, làm người không dám thở mạnh, chỉ sợ hơi thở của mình không cẩn thận sẽ thổi bay tinh linh đi mất.
Chương Băng Nhi đám người bình thường thấy Vân Phong Nhã mặc hắc y hoặc màu tím đậm y phục, cộng thêm hơi thở lười biến, làm Vân Phong Nhã càng trở nên cuồng dả tà mị, bây giờ nhìn thấy Vân Phong Nhã mặc màu trắng thiêu chỉ xanh y phục, lại cảm thấy Vân Phong Nhã giống như trích tiên từ trong tranh đi ra, xinh đẹp đến lạ thường, bọn họ còn nghe được vài tiếng nuốt nước miếng thanh âm của những người xung quanh.
" Mọi người làm sau vậy?"
Câu nói của Vân Phong Nhã làm cho mấy người họ hoàn hồn lại, mặt đều đỏ, bọn họ cứ nhiên thất thần khi nhìn Vân Phong Nhã, mà xấu hổ nhất là mấy người Chương Tú và Vân Cẩn đám người, bọn họ cứ nhiên suy mê cửu thiếu