"Việc này không phải nhỏ, Thiên ngục nằm trong Tội sơn.
Để xảy ra chuyện như vậy nên hiện giờ tất cả cửa ra vào của Tội sơn đều đã bị phong tỏa.
Kể cả khi nơi xảy ra chuyện chỉ là khu vực chân núi không phải Thiên ngục chân chính, thế nhưng vẫn khiến bên trên kinh sợ.""Nếu chuyện này không điều tra cẩn thận tìm ra nguyên nhân, Thiên ngục sẽ có tai hoạ ngầm.
Nếu một ít kẻ tù tội trong Thiên ngục cũng thoát ra, không biết sẽ tạo thành bao nhiêu giết chóc.
Mặt khác, chuyện này cũng gây nên đả kích nghiêm trọng tới uy tín của Lục Phiến môn, trong khi Thần Hầu phủ bên kia vẫn như hổ rình mồi, một lòng muốn áp chế Lục Phiến môn trở thành Đại Chu Lục Ti.""Chuyện quan trọng như vậy, tại sao tổng bộ không tự mình điều tra?""Kể cả khi Thần Bộ tự mình ra tay cũng cần phải có một vị trong thập đại danh bộ?"Hiếm khi thấy khuôn mặt tổng bộ đầu hiện ra vẻ kinh ngạc, hắn chỉ lắc lắc đầu với Đậu Trường Sinh, đã muốn trở về.Đậu Trường Sinh sửng sốt đột nhiên hắn hiểu ra.Là hắn đã suy nghĩ nhiều.Tổng bộ đầu kia nói chuyện không tồi, nhưng rất rõ ràng chỉ muốn nâng cao độ uy hiếp của chuyện này thôi.Thôn quan nhận hối lộ, nói cách khác chính là lại trị hủ bại, nước không ra nước, có nghiêm trọng hay không?Hiển nhiên là cực kỳ nghiêm trọng, đủ để liên quan đến sự tồn vong của quốc gia.Nhưng chung quy lại nó vẫn chỉ là chuyện phạm nhân mất tích mà thôi.Tổng bộ đầu này dùng cách nói như vậy lập tức khiến nhiệm vụ này trở nên cao cả hơn không ít.
Không chỉ như thế, chờ sau này đăng báo nếu thật sự chuyện này có dính dáng đến Thiên ngục, hiển nhiên nó sẽ là một công lao to lớn.Tra được rõ ràng sẽ là Thiên ngục gặp chuyện không may, mà tra không rõ sẽ là bên ngoài Tội sơn gặp chuyện không may.Lĩnh công lớn, chịu tiểu quá (*).(*) Tiểu Quá (小过) quẻ thứ 62 trong số 64 quẻ Kinh Dịch, thoạt nhìn cảm thấy nó khá giống quẻ Đại Quá (大过) ý là chỉ khác biệt một chữ thôi nhưng một chuyện lớn còn một chuyện nhỏ, sẽ cho ra kết quả khác hoàn toàn.Đậu Trường Sinh đi ra đưa tay tiếp nhận dây cương trong tay người chăn ngựa, lại nhìn thấy ba bộ khoái lục tục đi ra.Bộ khoái này mặc trên mình bộ Phi Điểu phục, đeo thanh Nhân Nghĩa đao bên hông, đúng là ba ngân chương bộ khoái."Đại nhân."Ngân chương bộ khoái dẫn đầu ở vị trí trung ương mở miệng, vị này tuổi không nhỏ, đã hơn bốn mươi, trên mặt có một vết sẹo, thái độ ôn hoà, cực kỳ công thức hóa.Hai vị ngân chương bộ khoái bên cạnh tuổi nhỏ hơn đối phương không ít nhưng đều hơn ba mươi tuổi, có điều thái độ lại không thân không gần.Sau khi đơn giản giới thiệu, Đậu Trường Sinh cũng biết vài điều về họ.
Người lớn tuổi nhất tên là Chu Lập, thất phẩm Ngưng Cương cảnh, hai vị còn lại tên là Lý Phóng và Vương Xương, đều là bát phẩm Luyện Khí cảnh.Lúc trước Bộ Khoái phòng bọn họ phán đoán sai lầm về Vạn Tam nên mới xuất động tổ bộ khoái bình thường, nếu cho những bộ khoái chuyên phụ trách trọng án này ra tay, Vạn Tam kia làm sao có cơ hội quát tháo.Đậu Trường Sinh nói chuyện phiếm với ba người bọn họ vài câu, hắn cũng chờ đợi cùng bọn họ, lại phát hiện qua một lúc nữa không có ai đến đây như cũ.
Bởi vậy hắn chủ động đặt câu hỏi: "Bộ khoái khác của tổ Giáp đâu?""Hiện giờ người tổ Giáp chỉ có ba chúng ta."Lý Phóng và Vương Xương im lặng ít lời, người trả lời chính