Loại sự tích của người xưa này giống hệt thần thoại, khiến Đậu Trường Sinh nghe được mà tâm trí hướng về.Đây là một loại mị lực siêu phàm.Sau khi hai người nghỉ chân đánh giá Tội sơn nguy nga một hồi, Đậu Trường Sinh mang theo Chu Lập đi tới một tòa thành lũy giống như cửa khẩu dưới chân núi Tội sơn."Nơi này là chân núi Tội sơn, không xem như Thiên ngục, kẻ tù tội bị giam giữ ở nơi này đều là hạ tam phẩm, nếu kẻ tù tội đạt tới trung tam phẩm, sẽ trực tiếp bị ép vào Thiên ngục."Chu Lập đã hơn bốn mươi tuổi, coi như lăn lộn cả nửa đời trong Lục Phiến môn.
Bởi vậy người này am hiểu tin tức nơi đây như nắm trong lòng bàn tay, cũng tự mình giới thiệu cho Đậu Trường Sinh."Đại nhân xin chờ một lát, thuộc hạ đã tới nơi đây nhiều lần, giao tiếp với bọn họ cũng tiện hơn một chút.”Sau khi Chu Lập được Đậu Trường Sinh cho phép, hắn rời đi một mình.
Chỉ qua một chốc lát đã thấy một bộ khoái mặc y phục và phục sức màu đen, đi tới cùng Chu Lập.
Sau khi người này thấy Đậu Trường Sinh, đối phương hơi hơi chắp tay nói: "Đại nhân.""Đây là Triệu bộ khoái phụ trách án kiện Vạn Tam.""Mời đại nhân đi cùng ta."Được Triệu bộ khoái dẫn đường, Đậu Trường Sinh dễ dàng đi qua cửa khẩu, Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng sau khi hắn bước qua nơi này, mơ hồ thấy cảm giác bị ai đó nhìn trộm từ trong nơi sâu.Hắn biết bản thân mình đã bị nhìn chằm chằm, khí cơ đã tập trung, nếu có chút vọng động nào nhất định sẽ hứng chịu một kích lôi đình.Lúc này ở hai bên con đường rộng lớn nọ, có một vị đại hán râu tóc rậm rạp, đang nằm ngang trên một tảng đá nhô lên khỏi mặt đất, trên cổ chân và cổ tay đều đeo xiềng xích có kích cỡ bằng cổ tay.Đại hán nọ đưa tay cầm một miếng thịt hầm nước chát, ăn nhồm nhoàm, cùng với động tác của đại hán, dây xích sắt nặng nề va chạm cùng một chỗ, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.Điểm hấp dẫn ánh mắt người khác của dây xích sắt nặng nề kia chính là bên trên nó có đường hoa văn nhỏ như sợi tơ lại giống như giao xà uốn lượn, cấu thành một loại hoa văn phức tạp, thường thường có lưu quang hiện lên, sau đó lại chậm rãi tiêu tán dưới ánh mặt trời,"Toàn bộ những người này đều là võ giả trung tam phẩm.
Tuy tội bọn họ mắc phải tương đối nghiêm trọng, không khác là mấy so với những kẻ tội ác tày trời.
Phải chịu án giam giữ cả đời, trên cơ bản là không ra được.""Đối với loại võ giả này, Lục Phiến môn cũng cho bọn họ cơ hội đảm nhiệm vai trò thủ vệ.""Tuy vẫn là không ra được, nhưng có rượu có thịt cũng coi như cuộc sống không tồi.""Những người có thể đi vào chân núi đều phải trải qua mười năm, hai mươi năm khảo nghiệm, trên cơ bản đều đáng giá tin cậy."Dường như vừa thấy người tới, một đám bọn họ đều hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh.
Thứ ánh mắt hung lệ kia, không thèm che dấu ác ý, toàn thân tràn ngập sát khí, quả thực chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến người thường kinh hoảng mà chết.Vài chục năm trải qua kiếp sống lao ngục khiến tinh thần của một đám gia hỏa này đều trở nên không bình thường."Đại nhân đến rồi." Bọn họ không đi vào quá sâu, đã tới một gian nhà lao.Nhà lao ở nơi này đều được xây dựng rất vững chắc, hoàn toàn được cấu thành từ Phương Cương thạch rất nặng.
Đây là một loại đá cứng rắn giống như sắt