- Hãng, Hãng con tỉnh rồi đó hả.Cậu mơ màng tỉnh dậy trong tiếng gọi lo lắng kèm theo vui sướng khó kìm nén của một người phụ nữ, hình như người đó gọi mình là Hãng, Hãng là ai chứ ? Cậu chợt thấy đầu nhói đau, hàng loạt hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, lộn xộn và nhiễu loạn.Cậu nhớ ra rồi, cậu tên Phong, vốn là nhân viên văn phòng bình thường của một công ty xây dựng. Sáng nay như mọi khi, cậu đi làm trên con đường quen thuộc ngày nào cũng phải qua. Do mải nghe điện thoại, không để ý phía trước cậu bị một chiếc xe đi ngược chiều đâm trúng.Âm thanh cuối cùng cậu nghe được là tiếng còi hú của xe cứu thương và rồi chìm vào bóng tối. Cùng với đó là hình ảnh cậu nhìn thấy mình đang cuỡi ngựa trên một con phố kỳ lạ với nhứng người mặc trang phục kỳ lạ, và rồi chợt có đứa trẻ chạy ngang qua đường.Cậu cố gắng tránh đứa trẻ và bị ngựa hất ngã xuống. Bỗng có một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lau trán cho cậu làm cậu bửng tỉnh khỏi những hồi tưởng đó. Người phụ nữ hỏi:- Con không sao chứ, con có biết mẹ lo cho con như thế nào không. Lần sau cưỡi ngựa phải cẩn thận đó biết chưa.Cậu cố gắng nheo mắt để làm quen dần với ánh sáng. Trước mặt cậu là 1 người phụ nữ trung niên ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ mảnh khảnh , khuôn mặt hiền từ đang nhìn hắn 1 cách yêu thương.Mà khoan, cậu chợt nhìn thấy trang phục của người phụ nữ đó, một chiếc áo bằng lụa dài màu xanh lam, phần ống tay áo rộng và cổ khoét sâu, đặc biệt là chiếc yếm màu vàng bên trong.Yếm? cái này đâu phải trang phục của người hiện đại. À thực ra là có, nhưng chỉ trong phim hoặc trong mấy cái lễ hội mà thôi. Không lẽ vừa nãy cậu được một người trong đoàn làm phim đưa đi cấp cứu.Mà không đúng, sao người đó lại xưng mẹ với cậu. Cậu nhìn xung quanh , thấy mình đang nằm trên mình chiếc phản gỗ và tất nhiên không phải bệnh viện rồi. Cậu hỏi lại người phụ nữ một cách khó khăn:- Đây là đâu, bà là mẹ tôi ?Người phụ sững người, đôi mắt hiện lên sự ngạc nhiên. Nhưng bà mau chóng hồi tỉnh và nhẹ nhàng nói với cậu :- Con đi ra ngoài chơi và bị ngã ngựa, thầy lang nói đầu con bị va đập nặng, khó có thể tỉnh lại. Con nằm mê man đã ba ngày nay rồi, mẹ cứ tưởng con sẽ không tỉnh lại được nữa.Nói rồi bà lại nấc nên từng tiếng như không thể kìm được cảm xúc. Không hiểu sao khi nhìn bà khóc, cậu thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu như khi nhìn thấy mẹ hắn ở nhà mỗi lần bà khóc. Cậu vội lên tiếng chấn an :- Mẹ, con không sao, chỉ bị thương nhẹ 1 chút thôi, mẹ không thấy con đã tỉnh lại và khỏe mạnh đây sao .Cậu cố gắng nhướn người dậy nhưng cơn đau từ đầu và cánh tay truyền lại khiến cậu không thể nhấc được người dậy.Bà vội vã đỡ cậu xuống:- Con mau nằm xuống đi, mẹ tin rồi, con mau nằm nghỉ để mẹ kêu người gọi thầy lang đến khám lại cho con nhé.Sau khi sắp xếp cho cậu, bà ra khỏi phòng. Để lại cậu trong phòng với những hình ảnh lộn xộn trong đầu. Cơn choáng váng khiên đầu óc cậu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.Những suy nghĩ rồi loạn trong đầu khiến cậu không thể phân biệt đây là thật hay mơ. Có lẽ chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu là mơ vậy tại sao cậu lại cảm thấy đau như vậy.Hơn nữa mọi thứ quá chân thực khiến cậu nghi ngờ mãi. Sự mệt mỏi, choáng váng khiên mắt cậu dần tối lại. Suy nghĩ cuối cùng trong đầu cậu, hy vọng mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại có lẽ mọi chuyện sẽ quay về thực tại.Một lần nữa tỉnh lại đã là buổi tối, thứ ánh sáng vàng vàng phát ra từ những chiếc đèn dầu và nến khiến không gian càng trở nên hư ảo. Thứ ánh sáng mà rất lâu rồi cậu chưa nhìn thấy.Việt Nam thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có những vùng quê thuộc vùng cao, vùng biên giới xa xôi hoặc vùng hẻo lánh mới thắp sáng bằng đèn dầu và nến, hơn nữa cũng rất ít thôi. Còn như cậu, dù ở nông thôn nhưng đã rất lâu rồi người ta không còn sử dụng chúng để thắp sáng nữa. Có chăng chỉ là thắp ở ban thờ.Hồi còn nhỏ, chắc lúc đó cậu chỉ tầm bảy, tám tuổi trở xuống , khi đó điện còn thiếu, thường xuyên phải cắt điện luân phiên, đèn dầu và nến vẫn được sử dụng để thắp sáng, giờ đây lại một lần nữa nhìn thấy thứ ánh sáng này, cậu lại bất chợt hồi tưởng về tuổi thơ.Một tuổi thơ thiếu thốn vật chất nhưng tràn đầy tình cảm. Cậu vẫn nhớ những buồi tối mất điện, hàng xóm láng giềng đều ra bờ ao gần xóm hóng gió. Trải vài cái chiếu, một vài thứ hoa quả trong vườn nhà, người lớn nói chuyện làm ăn, mùa vụ, trẻ em đuổi nhau chơi trốn tìm.Bất giác nở nụ cười, cái thời đó sao mà nhớ đến vậy. Đang lúc tâm