“Hôm nay có chút vội vàng, mọi thứ thiếu gia đây vẫn chưa chuẩn bị tốt, có thể cùng người khác đến nơi này mượn một chút. Nhưng, những việc này không phải là quan trọng nhất, quán bar này chính là của thiếu gia đây, biện pháp bảo an tốt nhất, không có xe tăng hay bất kì loại vũ khí hạng nặng nào có thể phá vỡ được, muốn xâm nhập e rằng cũng phải mất bốn đến năm giờ. Em nói thử, với từng ấy thời gian, chúng ta có nên làm điều gì đó thật tốt không?”
Nếu hiện tại có một con dao, Thượng Quan Ngưng sẽ không ngần ngại đâm xuyên qua cơ thể Cảnh Dật Nhiên.
Tuy nhiên, cả người cô ngoài trừ mồ hôi lạnh ngắt, cái gì cũng đều không có, trơ mắt nhìn Cảnh Dật Nhiên ôm mình đi vào quán bar.
Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, nhưng quán bar vẫn vô cùng sôi động, nam nữ ăn mặc hở hang nồng nhiệt ôm nhau, quằn quại trên sàn nhảy.
Có lẽ từ nhỏ đã sống trong ngôi biệt thự trống vắng, nên Cảnh Dật Nhiên thích đến nơi náo nhiệt nhiều người, đặc biệt không thích những căn phòng riêng kín mít trong quán bar, vì thế cậu ta tùy tiện ngồi ở vị trí gần quầy bar, nhanh chóng ném Thượng Quan Ngưng lên ghế sofa.
Cậu ta búng tay một cái, chẳng bao lâu có một cô gái nóng bỏng gợi cảm theo kiểu sexy bunny đưa cho cậu ta ly cocktail.
Cậu ta yêu thích những loại đồ vật có màu sắc tươi sáng, do đó luôn uống những ly cocktail có màu sắc rực rỡ.
Cùng với ly rượu được đưa tới, kèm theo một viên thuốc màu đỏ.
Cảnh Dật Nhiên ở ngay trước mặt Thượng Quan Ngưng, thả viên thuốc vào ly rượu, thuốc sớm tan trong ly cocktail màu đỏ tươi, không thấy bóng dáng.
Tên của ly cocktail là Bloody Mary, Thượng Quan Ngưng nghĩ, đúng là kiểu người gì sẽ uống rượu loại đó! Ly cocktail kia, cùng Cảnh Dật Nhiên biến thái thật xứng đôi!
Bloody Mary được đặt tên theo màu sắc sặc sỡ diễm lệ của nó, trên thực tế, nguyên nhân của màu đỏ kia chính là do được bổ sung nước ép cà chua.
Cảnh Dật Nhiên đặt ly rượu ngay trước mặt Thượng Quan Ngưng, thấy cô gần như không muốn uống, cũng không nói lời nào, trực tiếp móc từ túi quần ra một chiếc nhẫn kim cương, lắc qua lắc lại trước mặt cô.
Thượng Quan Ngưng cau mày, không hiểu tại sao thay đổi phong cách quá nhanh như vậy.
Nhưng, khi cô nhìn rõ bề ngoài của chiếc nhẫn kim cương, cố gắng dùng hết sức lực cả người, nhào tới phía Cảnh Dật Nhiên.
Hương thơm ấm áp trong lồng ngực, Cảnh Dật Nhiên có chút say mê hít sâu một hơi, vươn cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô.
Cậu ta nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, ma quỷ nói: “Em muốn?”
Thượng Quan Ngưng gật đầu, âm thanh hơi run lên nói: “Đúng!”
Nếu như cô nhìn không nhầm, chiếc nhẫn kim cương kia chính là chiếc nhẫn cưới của mẹ cô Hoàng Lập Ngữ, là chiếc nhẫn mẹ luôn đeo, chưa từng tháo xuống.
Tại sao chiếc nhẫn lại ở trong tay Cảnh Dật Nhiên?
Cô đã tìm kiếm nhiều năm, điều tra rất nhiều năm, đều không tìm được bất kì manh mối nào có giá trị, nhưng gần như mới có mấy ngày, Cảnh Dật Nhiên đã có được di vật của mẹ!
Cô nôn nóng muốn lấy lại chiếc nhẫn trong tay, cẩn thận xem nó có phải là chiếc nhẫn của mẹ hay không?
Cảnh Dật Nhiên chỉ chỉ vào ly cocktail Bloody Mary không có thuốc, nghiền ngẫm nói: “Em bồi tôi uống ly rượu này, chiếc nhẫn sẽ tặng cho em.”
Cảnh Dật Nhiên nhấc điện thoại, bấm, chụp một bức ảnh, sau đó thuần thục gởi bức ảnh đi.
Cảnh Dật Thần đang lái xe thần tốc nghe được tiếng di đông vang lên, nhưng không thèm quan tâm, ngược lại một bên Mộc Thanh cảm thấy giờ phút này di dộng đổ chuông, nhất định không bình thường, cậu ta cầm lấy di động của anh, hỏi qua mậu khẩu, mở nó ra vừa nhìn thấy cậu ta gần như sợ hãi ném chiếc điện thoại ra xa.
Cảnh Dật Thần chú ý đến hành động của Mộc Thanh, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đó là... vẫn là chính cậu xem đi.” Mộc Thanh nhặt lại điện thoại đưa đến trước mặt anh, đập vào mắt là một bức ảnh.
Góc chụp rất tốt, cả người Thượng Quan Ngưng đều làm tổ trong ngực Cảnh Dật Nhiên, cánh tay thon dài của cậu ta đặt trên eo cô, tư thế hai người mờ ám dựa vào nhau, mà Thượng Quan Ngưng vừa từ trong hôn mê tỉnh dậy, bàn tay trắng tinh như ngọc đang cầm một ly rượu màu đỏ, đưa đến miệng Cảnh Dật Nhiên.
Ánh đèn neon trong quán bar rọi lên thân thể hai người, thật ảo mộng, thật chói mắt.
Bàn tay Cảnh Dật Thần đang đặt trên vô lăng đột nhiên bóp chặt, gân xanh
trên trán nổi lên, nhiệt độ cơ thể dường như ngay lập tức có thể đóng băng.
Anh kiềm chế xúc động muốn đập vỡ điện thoại, dưới chân không ngừng dẫm lên chân ga một lần nữa tăng tốc độ.
Quán bar, Thượng Quan Ngưng thấy Cảnh Dật Nhiên chụp ảnh, nhanh chóng muốn cướp điện thoại của cậu ta.
Chỉ cần đừng nói đến hiện tại cô đang bị bệnh, kể cả khi cô không bị bệnh, cô cũng không phải là đối thủ Cảnh Dật Nhiên.
Cảnh Dật Nhiên chụp ảnh xong, tùy tiện quăng chiếc điện thoại đắt tiền sang một bên, nhận lấy ly rượu Thượng Quan Ngưng đưa đến, uống hết Bloody Mary.
Không cướp được điện thoại cũng được, cậu ta muốn tùy ý chụp ảnh cũng được, miễn là cậu ta có thể trả lại chiếc nhẫn cho cô.
“Rồi, tôi đã kính cậu uống, trả nhẫn cho tôi!”
“Ha ha ha, em gái xinh đẹp, nhẫn kim cương đại diện cho cái gì em không biết sao? Nhẫn kim cương đại diện cho cầu hôn tán tỉnh ah, em là đang muốn thúc giục tôi cầu hôn em? Theo như tôi biết, em đã kết hôn, trùng hôn chính là vi phạm pháp luật! Vì thế, vẫn là em nên về nhà ly hôn trước đi, sau đó đến đây đòi nhẫn nhé!”
Thượng Quan Ngưng không ngờ rằng cậu ta nói chuyện không giữ lời, tức giận nói: “Vừa rồi cậu nói, tôi kính cậu uống rượu, cậu sẽ trả nhẫn cho tôi! Cậu lừa tôi?!”
Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy cô giận dữ, lại giương nanh múa vuốt giống như một con mèo nhỏ, trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy, cậu ta giơ tay không nặng không nhẹ nhéo lên chiếc cằm tinh xảo của Thượng Quan Ngưng, không biết xấu hổ nói: “Tôi muốn em dùng miệng bồi tôi mà, em không làm đưa cái ly kia đến, lại muốn tính toán sao?”
Thượng Quan Ngưng tức đến cả người run rẩy, muốn thoát khỏi vòng tay cậu ta, nhưng không đủ sức vì sốt, không thể thành công.
“Bốp” một âm thanh vang lên, cô phẫn nộ trực tiếp giáng lên mặt Cảnh Dật Nhiên một cái tát.
Gượng mặt đẹp trai trắng nõn của cậu ta, nhanh chóng nổi lên một dấu tay.
Toàn thân Cảnh Dật Nhiên bỗng dưng lạnh lẽo.
Cậu ta lớn đến bây giờ, nhưng không có ai dám tát cậu ta! Không một người nào dám!
Cậu ta lạnh lùng nhìn cô gái trong ngực, tựa hồ muốn dùng ánh mắt ngấu nghiến nuốt chửng cô.
Thượng Quan Ngưng bướng bỉnh đối diện nhìn thẳng vào mắt Cảnh Dật Nhiên, không chịu cúi đầu dù chỉ nửa phần.
Nhưng nước mắt cô không tự chủ được chảy xuống, ấm ức cùng nỗi buồn vô định.
Chiếc nhẫn thuộc về mẹ đang ở ngay trước mặt cô, nhưng cô lại yếu ớt và bất lực, gần như không thể lấy nó trở về, mà cô còn nói muốn cái gì tiếp tục điều tra rõ sự thật của năm đó!
Cô thật vô dụng!
Nước mắt Thượng Quan Ngưng soàn soạt rơi xuống, nhỏ lên mu bàn tay đang nắm lấy cằm cô của Cảnh Dật Nhiên, mang đến từng đợt hơi thở ấm áp.
Cảm giác ấm áp này, thấm qua tay Cảnh Dật Nhiên, nháy mắt chạy đến khắp lòng.
Rất lạ, cậu ta đã nhìn thấy vô vàng phụ nữ khóc, nhưng tại sao chưa gặp qua loại cảm giác này?
Cảm giác đó, giống như tên gọi là đau khổ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt đau khổ.
Rõ ràng không có bị thương, không có đổ máu, vậy tại sao lại đau?
Là do tác dụng phụ của ly cocktail vừa mới uống kia?
Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng lựa chọn bỏ qua loại cảm giác kì lạ này, trỏ tay vào một ly cocktail khác, vẫn dùng âm thanh ngả ngớn như cũ nói: “Em uống ly rượu đó, thiếu gia đây sẽ đưa nhẫn cho em, sao nào?”