Tạ Trác Quân nghe được lời bác sĩ nói, lại ngồi xuống, có chút nghi hoặc nói: “Không có, trừ việc đau đầu, mọi mặt khác đều khỏe.”
“Anh đã kết hôn sao?” Bác sĩ hỏi một việc có chút không liên quan vấn đề.
Tạ Trác Quân do dự một hồi lâu mới nói: “Kết hôn rồi.”
“Có con chưa?”
Lúc này Tạ Trác Quân do dự càng lâu, sắc mặt có chút khó coi nói: “Có rồi.”
Bác sĩ nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói: quả thật tôi là phát hiện thận của anh có chút hư. Hơn nữa nhiệt độ cơ thể của anh cao hơn người bình thường, có khả năng lớn là không thể mang thai, cho nên tôi muốn nhắc nhở anh một chút, chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần làm quá sức, chuyện phòng phe cũng không cần quá thường xuyên.”
Nếu đổi là trước kia, có người nói Tạ Trác Quân hư thận, nghi ngờ năng lực làm đàn ông của hắn thì hắn sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ cùng người ta đánh nhau.
Nhưng giờ phút này nghe được bác sĩ nói như vậy, hắn thế nhưng lại có chút cao hứng!
Bởi vì theo cách thuyết minh này thì con của Thượng Quan Nhu Tuyết không phải của hắn.
Tạ Trác Quân cảm ơn bác sĩ, lập tức về nhà tắm rửa thay quần áo, rồi sau đó đi đến bệnh viện Mộc thị.
Hắn đi đến bệnh viện Mộc thị, không có khả năng làm viện trưởng Mộc Thanh tiếp đãi hắn, mà là chủ nghiệm khoa thần kinh nội tiếp đãi hắn.
Tạ Trác Quân kiểm tra kết quả rất nhanh liền đưa tới chỗ Mộc Thanh, bởi vì trong đầu đã có máu đông đè lên dây thần kinh, ngoại trừ giải phẫu thì không còn lựa chọn nào khác.
Mà loại giải phẫu này khá phức tạp và khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ làm cho não người bệnh liệt, thậm chí có thể tử vong, ở bệnh viện không có bác sĩ thuần thục thì không dám làm, chỉ có thể báo cáo lên viện trưởng Mộc Thanh.
Mộc Thanh vừa kiểm tra báo cáo, một mặt hi hi ha ha gọi điện thoại: “Cảnh thiếu, anh yên tâm, tôi sẽ đến Cảnh gia châm cứu cho cái tên nam không ra nam nữ không ra nữ kia, đảm bảo một năm se, không đúeng dậy nổi! Nhưng mà. Nếu bị lộ ra, anh phải bảo vệ tôi đấy, nếu không tôi sẽ bị ông già ở nhà đánh chết."
Trong điện thoại truyền ra âm thanh lãnh đạm của Cảnh Dật Thần: “Sẽ không ảnh hưởng tới cậu, chỉ cần cậu có thể làm hắn ăn nhiều đau khổ một chút là được. Mặt khác, tôi lần trước nói với cậu là nếu Dương Văn Xu có tới bệnh viện của cậu thì trực tiếp đuổi ra ngoài.”
Lời này của Cảnh Dật Thần đã dặn dò qua Mộc Thanh, Mộc Thanh đương nhiên sẽ không quên, cậu cười nói: “Bag ta đã đã tới, cũng đã bị tôi đuổi ra đi! Chậc chậc chậc, không nghĩ tới tôi cho anh độc dược như vậy! Nhìn bà ta không còn giống người nữa, phải nói là rất thảm nha."
Mộc Thanh đã biết, Dương Văn Xu là mẹ kế của Thượng Quan Ngưng, không chỉ phá hủy hạnh phúc gia đình của cô, còn làm hại cô mất đi mẹ ruột, hơn nữa không biết bao lần tra tấn Thượng Quan Ngưng, cho nên cậu tự giác không muốn chữa trị cho Dương Văn Xu.
Cảnh Dật Thần muốn cho Dương Văn Xu cảm nhận sự thê thảm, anh không giống Thượng Quan Ngưng mà dễ dàng mềm lòng, đối với người như vậy anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Nga, đúng rồi, con gái bà ta tên là Thượng Quan Nhu Tuyết đúng không? Hai ngày trước còn tới bệnh viện chúng ta khám sản, giống như cô ta muốn đem cái thai trong bụng xóa sạch vậy! Hỏi bác sĩ khám cho cô ta thì biết là do cô ta sợ bị chậm chễ việc đóng phim."
“Được, tôi đã biết, nếu cô ta lại đến tôi cũng đem cô ta đuổi ra đi, hiện tại thành phố A sẽ không có người nào dám làm phẫu thuật cho cô ta, nhất định phải để cô ta sinh ra đứa con này." trong âm thanh của Cảnh Dật Thần lộ ra vẻ tàn khốc lạnh nhạt, làm mộc thanh nghe song cả người đều phát lạnh.
Nếu đứa con không sinh ra Tạ Trác Quân làm sao được nếm mùi vị của sự thống khổ? Hiện tại cả thành phố A chaerng có bệnh viện nào dám giải phẫu cho Thượng Quan Nhu Tuyết, hơn nữa cũng không cho xét nghiệm ADN.
Cảnh Dật Thần muốn cho Tạ Trác Quân luôn nghi ngờ, cái thai trong bụng Thượng Quan Nhu Tuyết rốt cuộc có phải hắn hay không cho đến lúc sinh nó ra!
“Cảnh thiếu yên tâm là được, ba người nhà Thượng Quan Chinh sẽ vào sổ đen vủa bệnh viện chúng ta, không khám." mộc thanh nói rồi
kiểm tra báo cáo trong tay.
Tên họ: Thượng Quan Nhu Tuyết!
Mộc Thanh cho rằng mình bị hoa mắt, cậu xoa xoa đôi mắt, lại nhìn một lần nữa, vẫn là bốn chữ: Thượng Quan Nhu Tuyết!
Cậu lại nhìn lại tên họ người bệnh: Tạ Trác Quân.
Người này là chồng của Thượng Quan Nhu Tuyết?
Cậu lập tức hỏi Cảnh Dật Thần đang muốn cúp điện thoại, gấp giọng nói: “Cảnh thiếu! Tạ Trác Quân là ai?”
Cảnh Dật Thần hơi hơi sửng sốt, anh cũng không nhắc tới người này với Mộc Thanh, mà Mộc Thanh lại biết tên của hắn.
“Hắn là chồng của Thượng Quan Nhu Tuyết, làm sao vậy?”
“Ở bệnh viện vừa mới tiếp nhận được một báo cáo kiểm tra, tên họ chính là Tạ Trác Quân, người bảo hộ chính là Thượng Quan Nhu Tuyết!”
Cảnh Dật Thần nghe vậy, nhàn nhạt nói: “Không khám.”
"Được, Tạ Trác Quân trên não nó khối máu tắc nghẽn chèn dây thần kinh, nếu không làm phẫu thuật. Chỉ sợ nửa năm não hắn vì chịu áp lực mà biến thadnh người thực vậy, trong vòng một năm sẽ tử vong."
“Không khám.”
“Được, tôi hiểu rồi!” Mộc Thanh dứt khoát lưu loát đáp, cậu tuy rằng không biết Tạ Trác Quân cùng Cảnh Dật Thần có cái mâu thuẫn gì, nhưng chỉ cần là việc Cảnh Dật Thần phân phó, cậu trước nay đều chỉ làm không hỏi, anh nói không tiếp nhận ca giải phẫu này, thì có nghĩa anh sẽ không tiếp.
chỉ trách Tạ Trác Quân xui xẻo, ai kêu hắn cưới Thượng Quan Nhu Tuyết?
Cái cô mỹ nữ dẫn chương trình này bị Cảnh Dật Thần chán ghét như vậy, khẳng định nguyên nhân là bởi vì Thượng Quan Ngưng, cô ta ngay cả người phụ nữ của Cảnh thiếu cũng dám trêu vào, hơn nữa trước kia hôn lễ bị náo loạn, cậu có nghe nói sinh hoạt cá nhân của cô ta không thể kiểm chế, quan hệ linh tinh, không ngờ tới Tạ Trác Quân còn cùng cô ta kết hôn!
Đến nỗi sống chết của Tạ Trác Quân, cũng không quan hệ gì đến cùng Mộc, trong bệnh viện mỗi,ngày đều có người tử vong vì đủ loại bệnh, có thêm một Tạ Trác Quân cũng không nhiều lắm!
Cho nên, Tạ Trác Quân ngày hôm sau đến bệnh viện Mộc thị thì bác sĩ khách khí nói cho hắn, viện trưởng y học cực kì giỏi của bọn họ đã ra nước ngoài du lịch.
“Đi nước ngoài? Du lịch?!” Tạ Trác Quân không dám tin tưởng, viện trưởng của một cái bệnh viện, không có việc gì ở bệnh viện như chữa bệnh cứu người hay sao mà đi du lịch nước ngoài! Nếu nói là đi đào tạo chuyên sâu còn được chứ đi du lịch thì..?
“Vậy viện trưởng khi nào có thể trở về?” Tạ Trác Quân hỏi.
Đầu của hắn đã càng ngày càng đau nghiêm trọng, cho dù dùng bao nhiêu thuốc, có đôi khi còn xuất hiện hiện tượng mù, mấy dấu hiệu này làm hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, cho nên hắn mới gấp không chờ nổi mà tìm Mộc Thanh giúp làm phẫu thuật.
“Viện trưởng đi ra ngoài du lịch, có khi phải nửa năm mới trở về.” Tiếp đãi hắn là một bác sĩ mang khuôn mặt trànđầy hòa khí, tròn tròn mập mạp trên mặt đều là ý cười, nhưng là nói ra lời nói làm Tạ Trác Quân muốn cười cũng cười không nổi.
“Nửa năm?! Lâu như vậy? Tôi nghe nói viện trưởng luôn ở tại bệnh viện để khám chữa bệnh, rất ít khi ra ngoài!” Tạ Trác Quân đã tới tìm người quen tìm hiểu qua, không nghe nói qua viện trưởng của bệnh viện Mộc thị thích đi du lịch, giờ phút này trong lòng đã có một chút nghi ngờ.
Vị bác sĩ trước mắt này lúc trước có nói bệnh của hắn không kéo dài được đến nửa năm?