Bệnh viện Mộc thị, sắc mặt Thượng Quan Ngưng trắng bệch chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt luôn trong trẻo xinh đẹp giờ phút này tựa hồ hoàn toàn không có sức sống, phủ kín một tầng sương mù mờ nhạt. Gương mặt cô tái nhợt nhưng trên đó còn loang lổ vết máu, chiếc váy dài màu tím của cô, khắp nơi nở ra màu sắc đỏ tươi quyến rũ “Hoa” – đó là máu Cảnh Dật Thần, là máu chảy ra từ trong cơ thể anh.
Máu anh nóng bỏng, đỏ tươi, bỏng rát cả tim cô, hai mắt đau nhói, khiến cô không cách nào thở nổi.
Cô không thể diễn tả được cảm xúc vào thời điểm anh dùng thân thể thay cô đỡ viên đạn đó.
Trên thế giới này, người đàn ông không cần đến tính mạng để yêu cô, trong khoảnh khắc viên đạn kia bay đến, anh không chút do dự che chắn cho cô, thậm chí vì không đề phòng đối phương bắn thêm viên đạn thứ hai, chỉ một cái chớp mắt, xoay người bảo vệ cô, lưng đối diện với sát thủ!
Cả người anh cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt anh bình tĩnh hững hờ, thật giống như, viên đạn không bắn trúng anh.
Nếu có thể, Thượng Quan Ngưng tình nguyện bị thương, tình nguyện để viên đạn kia bắn vào người cô!
Anh không thể nỡ lòng để cô bị thương, lẽ nào cô cam lòng anh bị thương sao?
Ánh đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, những con người bên trong đó bận rộn cùng với máy móc “tích tích” vang lên.
Đáy lòng Thượng Quan Ngưng vô cùng hoảng loạn, từ sau khi mẹ mất, cô chưa từng hoảng loạn giống như bây giờ!
Trên người anh mất rất nhiều máu, giống hệt như mẹ năm đó, thấm đầy quần áo dính đầy mặt đất! Máu mẹ chảy cạn, để lại cô, vậy còn Cảnh Dật Thần?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Nỗi đau tâm tê phế liệt đã hoàn toàn chôn vùi Thượng Quan Ngưng, cảm giác như sắp mất đi anh, khiến cô muốn đi theo bước chân anh!
A Hổ và Lý Nhiều vẫn luôn một trái một phải đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng, hiện tại thấy cô lung lay gần như sụp đổ, cực kì quẫn trí, trong lòng hai người bọn họ thật không dễ chịu. Bọn họ đi theo Cảnh Dật Thần bao nhiêu năm, theo anh vào sinh ra tử, đã sớm được Cảnh Dật Thần đối xử như anh em với nhau, tình cảm rất sâu đậm! Cảnh Dật Thần xảy ra chuyện, cõi lòng bọn họ cũng vô cùng đau đớn, hận không thể lập tức nổ súng bắt tận tay gã đó, bắn vỡ sọ gã ra!
Nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách an toàn của Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng, mà hiện tại lại để thiếu gia xảy ra chuyện lớn như vậy! Nếu lúc đó bọn họ ở gần một chút, phản ứng nhanh hơn một giây, rất có thể thiếu gia sẽ không bị trúng đạn! Bọn họ tình nguyện bị trúng đạn!
Chắc chắn bọn họ sẽ bị Cảnh gia trừng phạt rất nặng, nhưng bọn họ không dám dấu diếm bất cứ điều gì, chuyện thiếu gia xảy ra chuyện, trước tiên bọn họ đã nói với Cảnh Trung Tu, ông ấy là cha anh, càng là người cầm quyền Cảnh gia hiện tại, tính mạng thiếu gia xảy ra nguy hiểm, việc đầu tiên là báo cáo với ông.
Hơn nữa, chỉ có ông mới có năng lực tìm ra hung thủ thật sự, mục tiêu của sát thủ rõ ràng là Thiếu phu nhân, một lần gã đã hành động không thành công, khẳng định sẽ có lần thứ hai! Cần phải nhanh chóng báo với ông để điều tra ra kẻ giết người, nếu không Thiếu phu nhân sẽ luôn ở trong tình huống cực kì nguy hiểm!
Cảnh Trung Tu đến rất nhanh, ông đi vào bệnh viện, trực tiếp đến phòng cấp cứu.
Ông vừa nghe nói Cảnh Dật Thần xảy ra chuyện, cả trái tim giống như bị người ta bóp nát!
Ông gạt sang mọi chuyện, một mặt nhanh chóng cho người điều tra kẻ ám sát, một mặt nhanh chóng vào bệnh viện.
Trong lòng ông ngập tràn phẫn nộ và đau xót, khiến cả người ông toát ra hơi lạnh thấu xương, khác xa với sự sắc sảo ngày thường!
Ai?!
Ai dám động đến con trai Cảnh Trung Tu? Hơn nữa lại là đứa con trai ông yêu thương nhất?
Trái tim Thượng Quan Ngưng bận rộn lên xuống cùng người nằm bên trong phòng cấp cứu, căn bản không chú ý đến Cảnh Trung Tu đã có mặt ở đây.
A Hổ và Lý Nhiều nhìn thấy
ông, cả hai lập tức quỳ gối trước mặt ông: “Ông chủ, chúng tôi không bảo vệ tốt thiếu gia, xin Người trách phạt!”
Ánh mắt Cảnh Trung Tu lạnh lẽo, âm thanh tựa như băng trong mùa đông lạnh buốt: “Trước tiên, chờ thiếu gia tỉnh, các cậu trở về Cảnh gia chịu phạt!”
Câu mở miệng đầu tiên của ông, cái gì cũng không hỏi, trực tiếp nói “Chờ thiếu gia tỉnh” từ ngữ khẳng định, giống như tin chắc con trai mình sẽ không có việc gì.
Thượng Quan Ngưng lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt không có tiêu cự lướt thoáng qua Cảnh Trung Tu, giọng nói không có cảm xúc: “Cha, cha đã đến rồi...”
Cảnh Trung Tu nhìn cô trong lòng đau xót, nhưng chỉ gật đầu, không nói gì cả, trực tiếp đi về phòng cấp cứu, một lát sau nét mặt nghiêm nghị đi ra.
Ông ngồi xuống bên cạnh Thượng Quan Ngưng, nhàn nhạt nói: “A Ngưng, cha vừa mới xem qua, con không cần lo lắng, Dật Thần sẽ không sao!”
Ngữ khí ông kiên định dấy lên tia hi vọng trong Thượng Quan Ngưng, cô ngước đôi mắt sưng đỏ, bên trong tỏa ra những chấm sáng nhàn nhạt: “Cha, thật? Dật Thần sẽ không sao?”
Cảnh Trung Tu duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật, thằng bé sẽ ổn. Nếu không, bây giờ người tiến hành phẫu thuật ở bên trong, sẽ không phải là Mộc Thanh, mà là ông nội cậu ấy Mộc Vấn Sinh! Tuy rằng tình huống hiện tại không được lạc quan, nhưng ít nhất chứng minh, Mộc Thanh vẫn có thể điều khiển vấn đề! Có lẽ con không biết, thằng bé đã rất nhiều lần đi qua bàn tay Tử thần, nhưng mỗi một lần đều ‘hữu kinh vô hiểm’(*) trở về, lần này cũng chắc chắn có thể!”
(*) Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.
Trong lòng Thượng Quan Ngưng đau đớn như bị vô số lươi dao cứa qua, anh đã rất nhiều lần gặp Tử thần? Anh đã trải qua không phải chỉ một lần sinh tử?
Nhưng cô chưa từng nghe anh nhắc đến dù chỉ nửa chữ!
Giọng cô khàn đậm, mang theo ngập tràn thương tiếc: “Cha, anh ấy vì con mà bị thương, viên đạn nhắm vào con, nhưng anh ấy không quan tâm tất cả chắn trước người con, hiện tại, con hi vọng viên đạn bắn trúng con, như vậy anh ấy sẽ không bị thương...”
“Thằng bé là đàn ông, nếu khoảnh khắc đó nó lùi bước, ta cũng không cần nó làm người thừa kế toàn bộ Cảnh gia! A Ngưng, con không cần suy nghĩ gì nữa, đến phòng bên cạnh ngủ một giấc cho tốt, đợi con tỉnh, Dật Thần cũng sẽ tỉnh.”
“Không, cha, con phải ở nơi cách anh ấy gần nhất chờ anh! Con không muốn rời xa anh!” Thượng Quan Ngưng nhanh chóng cự tuyệt, nét mặt kiên quyết.
Cảnh Trung Tu không còn cách nào, đành chiều ý cô đợi ở hành lang.
Ông đứng lên, nhìn A Hổ và Lý Nhiều nhàn nhạt nói: “Sát thủ còn chưa điều tra rõ, nơi này chắc chắn không an toàn, bảo vệ tốt Thiếu phu nhân, nếu con bé xảy ra bất cứ chuyện gì, hai người các cậu cũng không cần phải sống! Chuyện này phong tỏa tức, không được để ai tiết lộ ra ngoài, đặc biệt la lão phu nhân và lão thái gia!”
A Hổ và Lý Nhiều nhanh chóng vâng lời, sau đó thận trọng đứng hai bên Thượng Quan Ngưng, bảo vệ an toàn cho cô.
Cảnh Trung Tu dặn dò xong, nhìn thoáng qua quần áo Thượng Quan Ngưng dính đầy máu, tiếp tục không quay đầu đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Mặc kệ là ai, chỉ cần tổn thương con ông, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Thành phố A, yên bình đã lâu, nên cũng quên mất một người là Cảnh Trung Tu?!