Cảnh Dật Nhiên nhìn trong nhà không ngừng có những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ ra ra vào vào, nhìn cửa phòng sách lầu hai mở ra rồi lại đóng vào, đóng vào lại mở ra, từ chạng vạng cho đến đêm khuya, lại từ đêm khuya cho đến hừng đông.
Từ lúc Cảnh Dật Thần trúng đạn rơi vào nguy hiểm, Cảnh Trung Tu liền bắt đầu vận dụng tất cả các thế lực của mình, ngoại trừ thỉnh thoảng ông đến bệnh viện, thời gian còn lại đều ở trong phòng sách, sau đó trong nhà không ngừng có người ra vào.
Có người Dảnh Dật Nhiên đã từng gặp qua, có người hắn ta nghe nói qua, có cả những người hắn chưa từng gặp cũng như nghe nhắc đến.
Nhưng mà xem khí thế cùng sự sắc bén trên người những người này, liền biết những người này đều là những người tài giỏi, tất cả các lĩnh vực đều xuất sắc hơn người.
Trong đó có một người phụ nữ, làm cho hắn ta có ấn tượng rất sâu đậm.
Không phải bởi vì đêm nay cô ta là phái nữ duy nhất tới đây, cũng không phải bởi vì cô ta có khuôn mặt xuất sắc cùng dáng người nóng bỏng quyến rũ, mà bởi vì cô ta có đôi mắt sáng trong như nước mùa thu, nhưng khi cô ta nhìn về phía hắn trong nháy mắt đó, cái loại ánh mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng, làm Cảnh Dật Nhiên lập tức lông tơ dựng ngược, có một loại cảm giác giống như bị Tử Thần theo dõi.
Cảnh Dật Nhiên ra một thân mồ hôi lạnh, ngay sau đó liền đoán được thân phận của cô ta.
Cô ta chính là người bị cả thế giới truy nã sát thủ cao cấp nhất Angel, ở bảng xếp hạng sát thủ toàn thế giới Angel xếp ở vị trí thứ hai! Trong tất cả top mười sát thủ chỉ có một mình cô ta là phụ nữ!
Không lần nào thất bại, không có đạo đức, nghe đồn cha mẹ cô ta đều bị cô ta bắn chết, mà khi đó cô ta mới chỉ có mười bốn tuổi!
Cô ta mà một cỗ máy giết người không hề có tình cảm, bất luận đối mặt với nhiệm vụ gian nan cỡ nào, cô ta đều có thể hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào mà hoàn thành nó.
Có người nói, cô ta tâm trí bị thiếu sót, cho nên mới không có một chút tình người nào, trời sinh thích hợp làm sát thủ.
Chính là, hôm nay Cảnh Dật Nhiên nhìn thấy người phụ nữ này này, nửa điểm đầu óc thiếu sót đều không có! Chỉ không biết đây có phải khuôn mặt thật của của cô ta hay không, nghe đồn cô ta xinh đẹp động lòng người, chắc là sự thật.
Ngay cả sát thủ xếp thứ hai toàn thế giới đều đến đây, Cảnh Dật Nhiên không dám tưởng tượng, mấy người còn lại hắn không quen biết rốt cuộc có thân phận gì! Xem ra Cảnh Dật Thần bị thương, đã làm Cảnh Trung Tu hoàn toàn nổi giận.
Hắn vẫn luôn biết, trong cái nhà này, thậm chí toàn bộ thành phố A, người có quyền lực nhất không phải lão gia tử Cảnh Thiên Viễn, cũng không phải người ở bên ngoài thần bí mà lạnh lùng Cảnh Dật Thần, mà là ba hắn, là một người sắc bén mà thu liễm mỗi ngày trừ bỏ câu cá chơi cờ cái gì cũng không làm, Cảnh Trung Tu.
Ông là một người đàn ông cực kì cường đại, thế lực của ông căn bản không có mấy người biết rõ, đồng thời ông cũng là một người đàn ông rất có trách nhiệm, chỉ cần là người mà ông phải bảo vệ, ông sẽ không từ chối, mặc kệ làm ông có chán ghét không vui tới mức nào, ông đều sẽ yên lặng gánh vác.
Cảnh Dật Nhiên rõ ràng biết, hắn có thể sống đến bây giờ, không có chết trong tay của Cảnh Dật Thần, tất cả đều do Cảnh Trung Tu che chở.
Hắn đối với Cảnh Trung Tu có một loại tình cảm rất phức tạp, có kính trọng, có xa cách sợ hãi, cũng có hận cùng oán.
Bởi vì ở trong lòng Cảnh Trung Tu, đứa con trai chân chính của ông, vĩnh viễn chỉ có một mình Cảnh Dật Thần, thậm chí tên của Cảnh Dật Nhiên không phải ông đặt cho hắn mà do lão thái thái đặt.
Đau lòng tới cỡ nào, ba của chính mình không chịu đặt tên cho mình, từ khi sinh ra đến bây giờ, ba hắn chưa từng ôm hắn một lần, càng không có hỏi han ân cần, thậm chí kể cả đánh chửi cũng đều cực ít —— hắn trước nay chỉ mắng một mình Cảnh Dật Thần.
Cửa phòng sách một lần nữa mở ra, Cảnh Trung Tu cả một đêm vội vàng an bài mọi việc cuối cùng cũng đi ra.
Một đêm chưa ngủ, tây trang của ông vẫn phẳng phiu như cũ, uy nghiêm đạm mạc, khuôn mặt cùng Cảnh Dật Thần cực kỳ giống nhau nhìn không ra một tia biểu tình, chỉ có tơ máu trong mắt của ông mới tiết lộ ông mỏi mệt cùng tức giận.
Ông từ trên lầu đi xuống, quản gia lập tức sai người hầu dọn bữa sáng, chờ ông rửa
mặt một chút là có thể ăn cơm.
Cảnh Trung Tu nhìn thoáng qua Cảnh Dật Nhiên đang đứng một bên, nhàn nhạt mở miệng: “Gần nhất không cần đi ra ngoài, có việc gì nhất định phải đi ra ngoài, liền dẫn theo nhiều người một chút.”
Ông nói xong, không đợi Cảnh Dật Nhiên đáp lại, liền xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cảnh Dật Nhiên nhìn bóng dáng cao lớn của ông, trong lòng không bởi vì lời ông nói mà cảm thấy ấm áp, ngược lại cảm thấy nhàn nhạt thê lương, hắn dùng giọng nói chỉ có chính mình nghe được, nhẹ nhàng nói một câu: “Vâng, thưa ba.”
……
Bệnh viện Mộc thị, trải qua suốt một đêm cấp cứu, đèn của phòng mổ rốt cuộc tắt.
Này ý nghĩa là phẫu thuật đã xong.
Thượng Quan Ngưng vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, nhìn thấy đèn tắt, lập tức đứng lên, muốn tiến vào phòng cấp cứu nhìn người đàn ông vì cô mà không cần tính mạng chính mình.
Cô lo lắng suốt một đêm, tự trách suốt một đêm, sợ nghe được kết quả không tốt.
Cô định vào xem hắn, muốn kêu tên của hắn, chính cô lại sợ chính mình đi vào sẽ ảnh hưởng bác sĩ đang làm phẫu thuật cho hắn, chỉ có thể ngừng bước chân, ở bên ngoài canh giữ một tấc cũng không rời.
Giờ phút này nhìn thấy giải phẫu kết thúc, cô muốn dùng nhanh nhất tốc độ chạy đến bên người hắn! Cấp bách muốn nghe được bác sĩ nói hắn không có việc gì!
Nhưng mà bởi vì cô duy trì một tư thế ngồi đã lâu, hai cái đùi đã tê rần, cô vừa định đứng dậy, thân thể lập tức không chịu khống chế ngã về phía trước.
A Hổ cùng Lý Đa một trái một phải lập tức đỡ lấy cô, đồng thời hô: “Thiếu phu nhân, cẩn thận!”
Thượng Quan Ngưng dừng lại trong chốc lát, nói câu “Tôi không có việc gì”, sau đó liền lảo đảo đi từng bước một vào phòng cấp cứu. A Hổ cùng Lý Đa ở phía sau cô, lại không có đi vào, mà là tận chức tận trách canh giữ ở ngoài cửa.
Một mùi máu me gay gắt ập vào mũi Thượng Quan Ngưng làm cho cô đau lòng vô cùng, loại hương vị này, giống như kéo cô trở về tình cảnh lúc Cảnh Dật Thần bị trúng đạn, máu tươi ấm áp trong cơ thể hắn bắn đầy lên khuôn mặt cô, làm cô như bị sét đánh đau tới mức tan nát cõi lòng.
Phòng cấp cứu ngoại trừ Mộc Thanh, còn có mấy bác sĩ ngoại khoa đứng đầu bệnh viện Mộc thị, nhìn thấy cô, Mộc Thanh liền vẫy vẫy tay, ý bảo mấy người bác sĩ tràn đầy mỏi mệt trước đi ra ngoài.
Giờ phút này trong mắt Thượng Quan Ngưng căn bản không nhìn thấy bất cứ người nào, chỉ quan tâm tới người hô hấp cực kỳ mỏng manh đang nằm trên bàn phẫu thuật, sắc mặt người đàn ông tái nhợt như tờ giấy.
Cô từng bước một đi đến bên người hắn, nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn tái nhợt, nhìn miệng vết thương trước ngực đã được băng bó tốt, nhìn viên đạn trên đĩa inox được lấy ra từ trong lồng ngực hắn, còn mang theo vết máu, cô rốt cuộc kiềm chế không được, cầm ban tay lạnh lẽo của, ghé vào bàn giải phẫu thất thanh khóc rống lên.
Mộc Thanh kéo khẩu trang cùng bao tay cao su màu trắng đầy máu xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Thượng Quan Ngưng, dùng những câu tốt đẹp nhất an ủi cô: “Chị dâu, chị đừng khóc, viên đạn bị bắn lệch, Cảnh thiếu không có việc gì, tố chất thân thể hắn rất tốt, chỉ do mất máu quá nhiều, ngày mai hẳn có thể tỉnh lại, chị còn phải chăm sóc hắn thật tốt, đừng làm bản thân mệt mỏi suy sụp.”
Lời hắn nói cực kỳ có tác dụng.
Thượng Quan Ngưng xoa xoa nước mắt, nâng lên đôi mắt sưng đỏ, nhìn Mộc Thanh bởi vì suốt một đêm khẩn trương tiến hành giải phẫu mà hai mắt vằn đỏ, cô cảm kích nói: “Bác sĩ Mộc, vất vả cho anh rồi, cám ơn anh! Cám ơn anh đã cứu anh ấy trở về!”