Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 333: Gặp người lớn (1)


trước sau

Mộc Thanh trực tiếp xem nhẹ lời cô, đắc ý cười nói: “Hừ, đã lên xe anh, em cho rằng còn có thể chạy?”

Triệu An An lập tức rống mắng: “Anh không biết xấu hổ, anh không phải người, cầm thú! Dựa vào cái gì mà mang tôi đi đến nhà anh! Tôi không đi, tôi cùng anh không có quan hệ, tôi muốn xuống xe!”

Con đường này, là đi tới Mộc gia, Triệu An An đã đi qua Mộc gia, cho nên cô nhận biết được.

Nói giỡn, sao cô có thể đi tới Mộc gia!

Đi để Mộc gia đuổi cô ra sao?!

Cha mẹ của Mộc Thanh, còn có ông nội đức cao vọng trọng, mười năm trước đã nói qua, Mộc gia sẽ không cưới một người phụ nữ có thân thể không khỏe mạnh, càng sẽ không cưới một người phụ nữ không Thể sinh con. Mộc Thanh là hy vọng của bọn họ, cô không thể huỷ hoại cậu.

Mộc gia đã từng nói sẽ bồi thường cho Triệu An An, nhưng là, Triệu gia thiếu tiền sao? Triệu gia thiếu cái gì chứ không bao giờ thiếu tiền!

Triệu An An lúc ấy tuổi còn nhỏ, cô từ nhỏ đã là một cô công chúa, chưa từng nghe qua lời nói nặng nào, vừa bị Mộc gia nói, căn bản là cô không chịu được, lập tức liền chia tay cùng Mộc Thanh, hơn nữa còn biến mất hoàn toàn ở thế giới của cậu.

Cho đến khi cô chậm rãi lớn lên, dần dần hiểu chuyện, mới biết được, cha mẹ trưởng bối đưa ra yêu cầu này là rất hợp tình hợp lý, người không hiểu chuyện chính là cô.

Hiện tại cô đã hiểu chuyện, sao còn có thể đi tới Mộc gia?

Cô không muốn mình tự đi rước lấy nhục, cũng không nghĩ sẽ làm Mộc Thanh bởi vì cô mà gây sự với cha mẹ.

“Tên hỗn đản, lỗ tai anh bị điếc sao? Nghe không hiểu tiếng người sao? Dừng xe đi có nghe hay không, nếu không hiện tại tôi liền nhảy từ cửa sổ xe xuống!”

Triệu An An không ngừng muốn Mộc Thanh dừng xe.

“Tôi không đi tới Mộc gia! Bọn họ đều không thích tôi, anh đưa tôi đi để tôi bị ghét sao?”

Những lời này, rốt cuộc cũng đâm đến chỗ bị thương của Mộc Thanh.

Cậu mãnh phanh xe, làm cho tính năng tuyệt hảo của Jaguar đang chạy băng băng trên đường cao tốc chạy lập tức ngừng lại, lốp xe phát ra tiếng ma xát chói tai, làm lòng người khác đều nắm lên.

“Nói hươu nói vượn, ai dám không thích em! Em là người phụ nữ của anh, bọn họ có tư cách gì nói ra nói vào! Ai chán ghét em, em nói ra, anh đi tìm người đó lý nói chuyện!”

Mộc Thanh phát hỏa, Triệu An An cũng phát hỏa, cô thét to: “Cha mẹ anh, ông nội anh, cả nhà của anh đều không thích tôi, tôi không đi tới nhà anh, bọn họ mười năm trước đã nói với tôi, Mộc gia không cần một người phụ nữ không khỏe mạnh! Bọn họ không cho tôi huỷ hoại anh!”

Mộc Thanh lập tức ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới có chút phát run nói: “Em…… Nói cái gì?! Mười năm trước bọn họ đi tìm em?!”

Triệu An An thân thể run run, cô lúc trước đã đáp ứng với Mộc gia là sẽ không nói ra.

Nhưng lúc này cô cái gì cũng không rảnh lo, chỉ cần có thể ngăn cản Mộc Thanh mang cô đi đến Mộc gia là được, cô không ngại đem tất cả mọi việc nói ra.

“Đúng vậy, bọn họ mười năm trước đã đi tìm tôi, nói tôi có bệnh, không thể gả cho anh! Cho nên hiện tại mau mở cửa xe, cho tôi xuống xe, tôi không muốn đi tới nhà anh!”

Mộc Thanh bỗng nhiên nổi giận, ách giọng nói quát: “Bọn họ đi tìm em, em vì cái gì mà không nói cho anh biết! Cứ thể ngu xuẩn trực tiếp rời xa anh, làm cho anh tìm không thấy em, người sống cùng em là anh chứ không phải là bọn họ!”

Cậu rống xong, lại một phen đem Triệu An An túm vào trong lồng ngực của chính mình, gắt gao ôm lấy, càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi Triệu An An hít thở không thông.

Qua một hồi lâu, anh mới cực kỳ đau lòng thấp giọng nói: “An An, thực xin lỗi, anh thay mặt bọn họ xin lỗi em, bọn họ đều là vì anh, em tức giận là đúng, em đánh anh đi, xả giận lên người anh đi."

Triệu An An nước mắt lập tức liền trào xuống.

Cô nâng tay lên, hung hăng lau, khinh bỉ những giọt nước mắt không đáng giá tiền của chính mình.

Trị bệnh bằng hoá chất như thống khổ gian nan như vậy, cô một giọt nước mắt cũng không rơi, thế mà hôm nay lại ào ào tuôn xuống.

Vì cái gì mà
khi cậu ở trước mặt cô luôn luôn hèn mọn như vậy, thật đáng đánh mắng, đem trách nhiệm tất cả đều ôm tất lên trên người mình, thật ngốc.

Việc này không liên quan tới Mộc Thanh, Cậu là người vô tội nhất, cũng là người cô yêu nhất, cậu cứ như vậy, làm sao cô có thể làm cho cha mẹ cậu phải khó xử!

Triệu An An dùng sức tránh thoát khỏi cái ôm của Mộc Thanh, thái độ kiên quyết nói: “Tôi không đi đến nhà anh, tôi phải về nhà!”

“Không được, An An..hôm nay phải đi.” Mộc Thanh một lần nữa khởi động xe, xe lại bắt đầu đi về phía trước.

“Anh muốn mang em đi đến đó để nói rõ ràng mọi việc, anh phải cho ông nội của anh biết, trừ em ra, cho dù là ai anh cũng đều không cần. Bọn họ quản cái gì đều có thể, nhưng em là vợ của anh, về sau sống cùng anh, anh thích em, việc này thì bọn họ không thể quản!"

Triệu An An hoàn toàn nóng nảy, người này sao lại cố chấp như thế này, cố chấp đến tám đầu trâu cũng không thể kéo trở lại!

Chiếc xe Jaguar mầu trắng ở đường cái rộng lớn chạy như bay, lấy tốc độ cực nhanh đi tới biệt thự ở vùng ngoại thành.

Dọc đường đi Triệu An An mắng giống như nniệm kinh, vừa cắn lại vừa đánh, lại không thể ngăn được sự quyết tâm của Mộc Thanh.

Xe đến nơi, Mộc Thanh từ ghế điều khiển đi xuống, sau đó vòng đến bên kia, đem Triệu An An ngồi ghế bên cạnh kéo xuống.

Triệu An An sống chết không chịu đi xuống, Mộc Thanh gắt gao chế trụ tay và cổ tay cô, uy hiếp nói: “Em là muốn tự đi vào, hay là muốn anh châm cho hai cái để biến thàng khúc gỗ rồi khiêng vào?!"

Sau đó, Triệu An An vẻ mặt đau khổ, đã bị Mộc Thanh lôi kéo tay, đi vào biệt thự.

Biệt thự Mộc gia diện tích kiến trúc cũng không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, hơn nữa phong cảnh vô còng đẹp, trong hoa viên có vô số loại thảo dược, mọc trong ngày mùa thu nên trong không khí nhiễm một mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi.

Biệt thự có hai người giúp việc đang cẩn thận bắt côn trùng trong đống thảo dược, nhìn thấy Mộc Thanh và Triệu An An tiến vào, lập tức cung kính cùng chào cậu.

“Tam thiếu gia, chào ngài!”

“Tam thiếu gia, ngài đã trở lại!”

Mộc Thanh ở trong Mộc gia, đứng hàng thứ ba, ở trên còn có hai người anh trai, phía dưới còn có hai đứa em họ, một trai một gái.

Trừ em trai họ không thích học y, hai anh và cô em em gái cũng đều nghiên cứu y thuật, y thuật tuy rằng kém hơn cậu, nhưng đều kế thừa y dược trân truyền của Mộc gia, đều là danh y khắp nơi.

Nhưng Mộc gia từ trước đến nay rất đoàn kết, Mộc Vấn Sinh chỉ định cho Mộc Thanh kế thừa bệnh viện Mộc thị, mấy anh chị em trong Mộc gia cũng không có bất luận bất mãn gì. Bọn họ quanh năm dốc lòng nghiên cứu y thuật, đối với việc đục tranh đoạt gia nghiệp cũng không cảm thấy hứng thú. Ngược lại nghe nói Mộc Thanh kế thừa bệnh viện, đều cảm thấy vui vẻ, Mộc Thanh một người kỳ tài trong giới y học, hơn nữa tính cách rộng rãi và rất giỏi về giao tiếp, cậu kế thừa bệnh viện Mộc thị là việc thường tình, bệnh viện Mộc thị sẽ ở càng ngày càng phát triển, Mộc gia cũng sẽ ngày càng phát triển.

Mộc Thanh vừa lôi kéo Triệu An An đi vào trong, vừa hòa khí chào hỏi hai người giúp việc: “Dì Bạch, dì Lâm!”

Sau đó hỏi: “Ông nội của tôi ở đâu vậy?”

“Lão gia ở phía sau hoa viên, đang ở cùng Cảnh gia……”

Người giúp việc còn chưa nói xong, Mộc Thanh liền lôi kéo Triệu An An đi thẳng đến hoa viên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện