Hai người giúp việc nhìn Mộc Thanh không quay đầu lôi kéo một cô gái thoạt nhìn rất là nhẹ nhàng xinh xắn đi vào bên trong, đồng thời ngẩn ngơ rồi sau đó liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy sự kinh hỉ: Chẳng lẽ, người tam thiếu gia mang về, là tam thiếu phu nhân tương lai?
Dì Bạch tiếp tục cúi đầu dùng cái nhíp nhỏ bắt côn trùng, cười nói: “Này thật đúng là tốt quá, tam thiếu gia số tuổi cũng không còn nhỏ sớm nên có gia đình!”
Dì Lâm cũng cười không khép miệng được: “Không phải tứ thiếu gia so tam thiếu gia nhỏ hai tuổi đều đã có gia đình, ngũ tiểu thư cũng đã có vị hôn phu, tam thiếu gia chúng ta chậm một chút giờ thì tốt rồi lão thái gia không phải lo lắng nữa!”
Hai người vẫn luôn phụ trách hầu hạ lão gia tử cũng không biết, từ hôm nay trở đi, lão gia tử lại thật sự lo lắng.
Mộc Thanh lôi kéo Triệu An An vào vườn hoa phía sau so với vườn trước còn lớn hơn gấp mấy lần, đi thẳng đến đình hóng gió.
Chờ đến gần, mới nhìn thấy Mộc Vấn Sinh cùng một người nữa đang ngồi trong đình hóng gió, đối diện ông là một người tinh thần khỏe mạnh, mặc áo màu xanh đen Tôn Trung Sơn —— Cảnh Thiên Viễn.
Hai ông lão vừa nhìn thấy bọn họ, rõ ràng đều sửng sốt, ngay cả quân cờ trong tay cũng quên đánh.
Mộc Thanh lập tức chào hỏi hai vị trưởng bối: “Ông nội Cảnh! Ông nội, con đã trở về.”
Triệu An An bị Mộc Thanh kéo tiến vào, hiện tại nhìn thấy ông nội Mộc Thanh, cô ngược lại bình tĩnh hơn, dù sao duỗi đầu cũng là một đao rụt đầu cũng là một đao, dù sao đã bị Mộc Thanh kéo vào đây, nhiều lắm bị ông nội Mộc mắng cho một trận, ngay cả biểu ca Cảnh Dật Thần cũng từng bị ông mắng qua, cô có cái gì phải sợ!
Cô vững vàng đứng ở bên người Mộc Thanh, thoải mái hào phóng cất cao giọng nói: “Ông nội Cảnh, ông nội Môc!”
Cảnh Thiên Viễn sờ sờ cằm mình, banh khuôn mặt gật gật đầu với hai người, tích chữ như tích vàng phun ra hai chữ: “Ừ, tốt.”
Không thể không nói, người nhà họ Cảnh đều di truyền tật xấu ít nói, Cảnh Dật Thần ít nói, Cảnh Trung Tu cũng không thích nói chuyện, lão gia tử Cảnh Thiên Viễn càng thêm uy nghiêm tích chữ như tích vàng —— đối xử với người không quen thuộc, bọn họ xưa nay đều như vậy. Trên thực tế, Cảnh Thiên Viễn hiện tại giống như lão ngoan đồng, mỗi ngày trừ bỏ nuôi chim nuôi cá, chính là cùng Mộc Vấn Sinh đấu võ mồm, đã không giống khi còn trẻ nghiêm túc dọa người.
Cảnh Thiên Viễn phun ra hai chữ, sau đó liền ngậm miệng chờ xem kịch vui.
Ha ha, xem tư thế Mộc Thanh lôi kéo Triệu An An tới cửa là muốn để lão Mộc tác thành cho bọn họ!
Việc của Mộc Thanh cùng Triệu An An, Cảnh Thiên Viễn biết rõ ràng, ông còn biết, Mộc Vấn Sinh gần đây đang lo lắng chuyện này —— ông ấy đã sớm biết Mộc Thanh đang ở cùng với Triệu An An.
Ngày hôm qua Mộc Vấn Sinh còn vắt hết óc nghĩ cách chia rẽ hai người, hôm nay cháu trai liền mang theo người tới cửa!
Ha, ông hôm nay tới đúng rồi, lại có kịch vui để xem!
Chỉ mong tiểu tử Mộc Thanh này có thể khiến cho lão già này càng giận càng tốt, vừa nãy chơi cờ ông chưa thắng được ván nào trong lòng rất khó chịu! Vừa vặn Mộc Thành liền tới khiến cho Mộc Vấn Sinh ấm ức, thật sự là quá tốt!
Mộc Vấn Sinh nhìn cháu trai gắt gao cầm tay Triệu An An, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên (川)!
Ông vừa muốn mở miệng, liền nghe Mộc Thanh lớn tiếng nói: “Ông nội, cháu cùng An An là thật lòng yêu nhau, trừ bỏ cô ấy cháu sẽ không cưới bất kì ai hết! Cháu về nhà là muốn cùng ngài nói một tiếng, chúng cháu đã đính hôn cháu phải có trách nhiệm với cô ấy, đời này cô ấy chỉ có thể lấy cháu! Ngài không được ngăn cản!”
Mộc Thanh nói xong, cũng không đợi Mộc Vấn Sinh có phản ứng gì, lôi kéo Triệu An An bước đi.
Triệu An An bị hắn túm lảo đảo, vội vàng quay đầu lại chào hai vị trưởng bối: “Ông nội Cảnh, ông nội Mộc, chúng cháu đi trước!”
Gì?!
Như vậy là xong rồi?
Lại như vậy dứt khoát…… Đi rồi?
Cảnh Thiên Viễn kinh ngạc há to miệng, tiểu tử Mộc Thanh này tại sao càng ngày càng không hành động theo kịch bản!
Không có tí sức lực nào!
Mộc Vấn Sinh ngồi một bên bị cháu trai chọc cho tức giận tới mức bốc khói, từng sợi từng sợi râu cũng nhếch lên!
Phản rồi, vậy mà dám
không biết lớn nhỏ nói với ông như vậy!
Còn dám tiền trảm hậu tấu, tư định chung thân!
Còn dám uy hiếp ông!
Ông đúng là đã nuôi ra một con sói mắt trắng!
Hơn nữa rất rõ ràng, cháu trai là lỗ mãng chạy tới đây, sau đó lại không thèm suy nghĩ nói bừa một hơi, sau đó lại lỗ mãng hấp tấp đi rồi!
Tên tiểu tử khốn kiếp này bao giờ mới sửa được tật xấu lỗ mãng hấp tấp!
Ông cũng đã đạy bảo mấy lần vậy mà còn không thèm nhớ kĩ!
Nhìn xem cháu trai nhà Cảnh Thiên Viễn tính tình cực kì trầm ổn, trời có sập xuống mày cũng không nhăn lấy một cái, khí chất trời sinh đó rõ ràng là của bậc đế vương!
Rõ ràng chỉ số thông minh của cháu trai không thấp, những gì nên dạy dỗ cũng đã học hết rồi, chính là vẫn không có phong cách của bậc đế vương, thật khiến ông nội hắn lo âu!
Mộc lão gia tử cũng không nghĩ, chính ông cũng không có cái gì tính cách cao ngạo lạnh lùng, làm sao có thể dạy ra một cháu trai như vậy!
Cảnh Dật Thần cao ngạo lạnh lùng, trừ bỏ do tính cách cá nhân còn có một phần do di truyền, đó là gen di truyền của Cảnh gia!
Mộc Vấn Sinh “Bang” một tiếng đem quân cờ ném trên bàn cờ, tức tới mức râu run run, nổi giận mắng: “Tiểu tử thúi này thật là không để tôi bớt lo, thích ai không thích lại trúng nha đầu Triệu gia kia! Đến lúc đó sống được một nửa mà mất mạng thì làm sao bây giờ? Cô bé đó thân thể bệnh tật, cháu trai phải làm sao bây giờ!”
“Tiểu tử thúi cố ý chọc tức tôi! Không lớn không nhỏ mới tới liền ôn ào, một chút tính cách trầm ổn cũng không có, rõ ràng đã dạy ba mươi năm! Tiểu tử nhà ông cũng không cần ông dạy, liền ổn định vững chắc, thật là ông trời không có mắt!”
Cảnh Thiên Viễn trừng mắt một cái, quát: “Này, họ Mộc, ông có biết nói chuyện hay không, cháu trai tôi trầm ổn tìm cháu dâu cũng tốt, ông ghen ghét à! Ông trời đây là mở to mắt, cái gì mà không có mắt!”
Ông một bên ồn ào, trong giọng nói lại tràn đầy đắc ý, sắc mặt cũng rất là vui vẻ.
Thế nào, cháu trai của Cảnh Thiên Viễn rất là lợi hại, cái gì cũng tốt đem Cảnh gia phát triển lớn mạnh, còn cưới cháu dâu có học biết lễ nghĩa trở về, cháu dâu không chỉ lớn lên xinh xắn, thân thể còn khỏe mạnh không chút bệnh tật, hơn nữa là một người có mệnh cách cực kì tốt!
Tức chết lão đầu Mộc Vấn Sinh đi!
Nếu là ngày thường, Mộc Vấn Sinh khẳng định muốn cùng Cảnh Thiên Viễn lý luận một phen, chỉ là việc ngày hôm nay không nhỏ, cháu trai nếu khăng khăng muốn cưới nha đầu bị bệnh Triệu gia kia vậy thì mọi việc liền hỏng hết!
Kể cả Triệu An An có thể bình bình an an sống đến 99, kể cả cô có thể sinh hạ đứa bé, chính là loại bệnh ung thư có xác suất di truyền rất cao. Thông thường gia tộc có người bị bệnh này đời sau sẽ có xác suất bị nhiễm rất lớn!
Ông không muốn chắt trai cũng bị ung thư!
Việc này liên quan đến đời sau của Mộc gia, làm sao có thể để Mộc Thanh làm bậy.
Nhưng mà Mộc Thanh do một tay Mộc Vấn Sinh nuôi lớn, ông rất hiểu tính tình cháu trai.
Mộc Thanh ngày thường thoạt nhìn cực kì dễ nói chuyện, nhưng một khi nghiêm túc tích cực, kéo như thế nào cũng kéo không được.
Mộc Vấn Sinh có chút bực bội gãi gãi mái tóc lộn xộn giống như ổ gà của mình, muốn tìm ra một biện pháp đẹp cả đôi đường.