Hai cỗ thi thể cũng mau chóng bị hát hiện, việc này làm cho khủnh hoảng loén hơn nữa, môic người đều cảm thấy rất bất an, thương trường xuất khẩu ngầm chỗ đã bị chen đầy, mọi người hoảng sợ chạy ra bên ngoài, chỉ sợ chính mình chạy chậm sẽ bị sát thủ hung ác nào đó yên lặng không một tiếng động giết chết.
Người bình thường, đều chạy ra bên ngoài, nhưcng người ở lại, đều là không bình thường.
Làm gì có người nào sẽ không sợ chết mà ở tại chỗ này đâu? Tiền quan trọng nhưng cũng không quan trọng bằng mạng sống, những nhân viên cửa hàng đều sợ hãi cái gì cũng không rảnh lo, đi ra ngoài hết.
Chỉ còn lại mấy nhân viên, Tiểu Lộc không cho rằng bọn họ có trách nhiệm thật sự.
Tiểu Lộc ẩn ở trong bóng tối không hành động.
Cô dùng thị lực siêu nhân của chính mình, bình tĩnh quan sát thương trường ngầm.
Cô liền phát hiện ra mấy cái thông đạo ẩn nấp, mà những cái thông đạo đó bên cạnh đều có một nhân viên không sợ chết đứnh canh ở đó không chịu rời đi.
May mắn là còn tồn tại hai người thế thân, so với với hai người nhân viên kia còn không sợ chết hơn. Lại còn bắt đầu lắc lư dưới mặt đấy, tự như sợ Tiểu Lộc nhìn không ra sự giống nhau của bọn họ.
Vừa rồi đã chết hai người. Hai bọn thế nhưng không hề sợ chết, tiếp tục hướng tới họng súng.
Trong đó có một người hướng tới chỗ Tiểu Lộc chậm rãi đi tới, Tiểu Lộc nhìn đến vẻ mặt của hắn tuy rằng nỗ lực ở bảo trì sự trấn định, nhưng trên thực tế trong ánh mắt hiện lên một mảnh sợ hãi, sợ tới mức chân tay đều hơi hơi phát run, nếu không phải cô thị lực tốt, thì căn bản khó có thể phát hiện ra.
Nếu là Đường Thư Năm thật sự, hắn khẳng định sẽ không có phản ứng như vậy.
Đường Thư năm tuy rằng khẳng định cũng sợ chết, nhưng là hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi như thế.
Tiểu Lộc lưu loát đem thế thân thứ ba cách mình khoảng một trăm hai mươi bảy mét giết chết, không hề che dấu thân hình chính mình, đi thẳng đến chỗ thế thân thứ tư.
Thế thân thứ tư chạy đến một lối thoát hiểm, sau đó theo hàng hiên đi xuống.
Tiểu Lộc nhìn thân ảnh hắn dần dần biến mất, lại không có đuổi theo, mà là đi theo đường cũ.
Người thế thân này định dụ cô đi đường đó, khẳng định là cái bẫy rập không thể nghi ngờ, mà cô cũng biết đối phương rốt cuộc là như thế nào mà phát hiện cô.
Toàn bộ thương trường ngầm, trải rộng camera theo dõi, muốn tìm một người rất dễ dàng, mà Đường Thư Năm lại biết cô, hiện tại khẳng định hắn đang ở vị trí kín đáo an toàn nào đó thông qua thiết bị giám sát nhìn cô.
Tiểu Lộc không chút hoang mang tìm được phòng điều khiển thương trường, nơi này tất cả đều là màn hình theo dõi, bên trong có mấy cái người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ, cảnh giác canh giữ.
Tiểu Lộc còn chưa vào cửa, người bên trong cũng đã giơ súng đứng lên, có người bắt súng về phía cô, bị cô nhanh nhạy trốn thoát.
Những người rõ ràng là không phải bảo vệ ở thương trường làm gì có bảo vệ thương trường nào mang súng.
Bọn họ đều là người do Đường Thư Năm phái tới, mặc đồng phục bảo vệ rồi cố ý đứng ở chỗ này chờ Tiểu Lộc tới cửa.
Bắn nhau, cho dù là lấy một địch mười, Tiểu Lộc cũng chưa từng thua, huống chi hiện tại đối phương chỉ có sáu người, hơn nữa thân thủ giống nhau, thương pháp giống nhau.
“Phanh phanh phanh” sáu phát đạn nhanh chóng bắn ra, cửa kính bảo gộ phòng điều khiển ầm ầm nứt ra, bên trong có sáu người trước sau ngã xuống trên mặt đất, tất cả mọi người đều đã không còn tim đập và hô hấp.
Tiểu Lộc thong dong đi vào, cũng không thèm nhìn tới sáu thi thể nằm trên mặt đất, ánh mắt cô dừng ở màn hình theo dõi.
Cô đại khái nhìn lướt qua, liền biết thiết bị theo dõi của Đường Thư Năm khẳng định là ngay trên thiết bị này, không có khả năng lại một lần nữa đi tiếp nhập một cái cameras, như vậy quá lao lực.
Cô chặt đứt nguồn điện phòng điều khiển, màn hình theo dõi trong nháy mắt liền đen xì.
Tiểu Lộc đem thiết bị theo dõi hủy diệt rồi, miễn cho cô vừa dời đi thì Đường Thư Năm lại phái người tới đem nguồn điện mở ra, như vậy sẽ làm tất cả mọi việc cô làm đều vô nghĩa.
Đi ra khỏi phòng điều khiển, Tiểu Lộc nhanh chóng tìm được phòng điện, đi vào.
Trong phòng điện cũng có người của Đường Thư Năm thủ, Tiểu Lộc hoài nghi, chủ nhân tòa nhà thương trường ngầm này, chủ nhân đứng sau lưng chính là Đường Thư Năm, chẳng qua hắn
vì không làm cho người khác hoài nghi, căn bản là hắn không tham dự bất luận cái hoạt động kinh doanh gì mà thôi.
Vài phút sau, người trong phòng điện tất cả đều không còn thở.
Tiểu Lộc kéo xuống tổng công tắc nguồn điện, toàn bộ thương trường ngầm ttrong nháy mắt liền lâm vào một mảnh đen xì.
Nhưng mà loại không gian đen xì như này, đối với Tiểu Lộc àm nói, căn bản cũng không sẽ ảnh hưởng tới việc hành động, cô vẫn có thể nhìn rõ ràng rành mạch.
Những cái điện thật đó đều bị Tiểu Lộc phá hư, trong khoảng thời gian ngắn muốn Sử chưa thì căn bản là không có khả năng.
Không gian đen tốt và sát khí tràn ngập toàn bộ thương trường ngầm, những nhân viên lưc đầu không chạy trốn giờ phút này đã xé đi lớp ngụy trang, tất cả đều cầm súng, thật cẩn thận trốn tránh ở container sau, chờ đợi để cho cái kẻ xâm lấn kia một đòn trí mạng.
Tiểu Lộc thích bóng đêm, hoàn cảnh này có lợi nhất với cô, vừa phát huy được trình độ lại vừa bảo đảm được an toàn của cô.
Tuy rằng thân thể cơ năng của cô trội hơn người thường mười lần, nhưng cô rốt cuộc vẫn là người, vào lúc chấp hành nhiệm vụ gặp khó khăn không tránh khỏi việc bị thương, có đôi khi gặp được rất nhiều người tấn công, cô hai đấm khó địch bốn tay, mệt chút là tất nhiên.
Bất quá, trong bóng đêm, ưu thế của cô sẽ càng thêm rõ ràng, số lần bị thương cũng sẽ giảm bớt, cho nên Tiểu Lộc mới có thể cảm thấy trong bóng đêm hành động tương đối có cảm giác an toàn.
Tiểu Lộc không có tùy tiện lựa chọn một cái thông đạo đi xuống điều tra, đó là hành vi chịu chết, cô sẽ không làm.
Đường Thư Năm am hiểu kiến tạo thông đạo ngầm cùng đủ loại tầng hầm ngầm, có một lần Tiểu Lộc ở tầng hầm ngầm bị một chút vết thương nhẹ, hơn nữa cô đối với những cái thông đạo phức tại và tầng hầm ngầm rất là kiêng kị.
Thế giới ngầm tuy rằng dễ vào, nhưng nếu muốn bình an đi ra thì so với đi lên trời còn khó hơn.
Tiểu Lộc đem chính mình cùng màn đêm hòa hợp nhất thể, kiên nhẫn chờ đợi.
Một giờ, hai giờ…… 21 tiếng đồng hồ trôi qua, thương trường ngầm vẫn một mảng tĩnh mịch như cũ, thân thể Tiểu Lộc vẫn không nhúc nhích, giống như một khối tượng điêu khắc, an tĩnh ẩn trong bóng tối.
Đối với sát thủ như Tiểu Lộc mà nói, ẩn núp ở một chỗ chờ đợi là một việc bắt buộc, cũng là một kĩ năng cơ bản cần thiết của một sát thủ.
Bằng không làm không tốt, chính mạng mình cũng giữ không nổi, nói gì đến việc đánh chết người khác.
Bất quá, không phải tất cả mọi người đều giống Tiểu Lộc.
Thương trường ngầm đen như mực, dần dần vang lên tiếng ma sát sột sột soạt soạt.
Có người lặng lẽ đi vào một chỗ đi thông ngầm nhập mật khẩu theo trình tự.
Tiểu Lộc không cử động, cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi như cũ.
Nơi này đã có hai người chết, như vậy nhiều khách hàng và nhân viên tất cả đều đã chạy ra ngoài, nhưng đến bây giờ vẫn không có nhìn thấy một cái xe cảnh sát nào tới xem xét.
Tiểu Lộc biết, nhân tình quan hệ thành phố B, Cảnh Dật Thần khẳng định là đã sớm đều chuẩn bị tốt, hôm nay anh còn cố ý phái nhân thủ ở bên ngoài tiếp ứng cô, đồng thời cũng phụ trách ứng phó tình trạng đột phá bên ngoài.
Chỉ cần cô không đi ra, hoặc là không phát ra tín hiệu cầu cứu thì vẫn sẽ không có ai tiến vào.
Nơi này, là chiến trường thuộc về cô.