Trong trung tâm thương mại dưới lòng đất càng ngày càng nhiều người, lấy thị lực của Tiểu Lộc, hoàn toàn có thể nhìn được rõ ràng.
Cô thừa dịp người khác không chú ý, đột nhiên bộc phát tốc độ cực hạn của mình, quỷ mị xuất hiện ở một lối vào, không chút tiếng động đi vào.
Tất nhiên Đường Thư Niên không biết Tiểu Lộc dù ở trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ đồ vật, hắn ta tắt tất cả đèn trong đường hầm, chỉ bật các đèn huỳnh quang nho nhỏ cách rất xa nhau.
Nhưng đối với Tiểu Lộc hoàn toàn là cách bảo vệ tốt nhất, bởi vì cô mặc một bộ đồ màu đen đi vào, không tới gần cô thì rất khó phát hiện ra cô.
Nhưng Tiểu Lộc cũng không sợ những người đó phát hiện ra cô, cô chỉ là lo lắng trong đường ngầm này có thiết bị theo dõi vậy thì cô rất dễ bị lộ hành tung.
Có người tới gần cô, bị cô nhẹ nhàng giết chết, toàn bộ quá trình chỉ có vài giây, không có phát ra bất kì tiếng vang gì, càng không khiến cho bất kì kẻ nào chú ý.
Cô dựa theo dáng vẻ người bị giết, đơn giản thay đổi trang phục, dùng những đồ trang điểm tùy thân sửa đổi khuôn mặt, trên mặt đen mất mấy phần, sau đó đội một bộ tóc giả ngắn.
Sau khi chỉnh sửa thỏa đáng, cô liền tiếp tục đi vào.
Tiểu Lộc cố ý thí nghiệm một chút, phát hiện trong đường hầm ngầm này không có người nào nhận ra cô, có người không nóng không lạnh gật đầu chào hỏi cô, nhưng mà có rất nhiều người giống như không nhìn thấy cô, căn bản không có phản ứng.
Xem ra những người của Đường Thư Niên quan hệ đều không tốt, hơn nữa mức độ quen thuộc rất ít, hẳn đều là người mới, mà không phải thuộc hạ thân cận của Đường Thư Niên.
Đường hầm ngầm này cũng không phức tạp quanh co giống như vương quốc ngầm mà Đường Thư Niên dùng để giam giữ Cảnh Dật Thần, chẳng qua thoạt nhìn sâu hơn rất nhiều.
Tiểu Lộc đã đi hơn một giờ, trên cơ bản cũng biết hết tất cả các đường đi.
Chẳng qua, mỗi một cái thật dài ngầm thông đạo hai bên, đều có vô số tầng hầm ngầm, hơn nữa thoạt nhìn hoàn toàn giống nhau, cũng không có cái gì khác nhau.
Ngẫu nhiên có người từ bên trong đi ra, sau khi Tiểu Lộc bình tĩnh nhìn qua, liền hướng về phía sâu nhất mà đi.
Phần trên của tầng hầm ngầm, hẳn là những nơi mà hắn ta để thuộc hạ canh giữ, chỗ sâu nhất trong tầng hầm ngầm, mới có khả năng là chỗ của Đường Thư Niên.
Càng đi sâu vào trong, phía dưới người càng nhiều, hơn nữa tất cả đều cực kì cảnh giác, tiếp cận có chút khó khăn.
Tiểu Lộc không chút do dự xoay người đi trở về, tiện tay ném ra một quả bom mini rồi nhanh chóng rời đi
Vài giây sau, trong đường hầm ngầm vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, tất cả các đường hầm đều bị sụp xuống.
Chờ sau khi chấn động giảm bớt, rất nhanh liền có nhiều người đến điều tra.
Tiểu Lộc thuận lợi tiến vào trong hầm ngầm, sau đó vẻ mặt bình tĩnh tiện tay mở một cánh cửa của hầm ngầm.
Bên trong tương đối nhỏ hẹp, hơn nữa không có một bóng người, chỉ có một ít bánh quy khô, nước khoáng và đồ ăn linh tinh.
Phòng trong tầng hầm tương đối ít, Tiểu Lộc nhanh chóng mở ra xem xét, đây là biện pháp ngu ngốc nhất cũng là biện pháp duy nhất, nếu không phải cửa của tầng hầm ngầm này thoạt nhìn đều giống nhau như đúc, căn bản không có biện pháp phân biệt Đường Thư Niên rốt cuộc đang trốn ở gian phòng nào.
Tiểu Lộc tìm không lâu lắm, liền phát hiện ra manh mối.
Có một gian tầng hầm ngầm, tất cả đều là các loại dây điện chạy đến cuối, mà những đường dây này, ít nhất có một nửa bị chôn xuống đất.
Tiểu Lộc rút một con dao sắc bén từ trong giày da, bắt đầu đào lớp xi măng ở đoạn dây điện.
Không phải cô không muốn dùng cách đơn giản hơn, chỉ là cô ở chỗ này tìm một hồi lâu đều không tìm được cửa đi đến chỗ sâu nhất, cho nên đành phải ra tay từ chỗ này.
Cũng may sức lực của Tiểu Lộc lớn hơn người thường, mới có thể đào ra một cái động, những cái này đều là bê tông chắc chắn, ở
trong tay cô lại giống như đậu hũ bị bóp nát, thân thể của cô thoạt nhìn căn bản không phải người thường.
Nhiều đường dây như vậy, khẳng định sẽ không chôn quá xa, có lẽ, tầng hầm ngầm ở ngay phía dưới.
Lúc Tiểu Lộc đang đào đất, cửa của gian phòng này bỗng nhiên bị mở ra, một người đàn ông tiến vào, nhưng người đàn ông này chưa kịp nổ súng, ấn đường của hắn đã bị một viên đạn bắn trúng, cả người thẳng tắp ngã xuống.
Nhanh chóng giải quyết xong một người, Tiểu Lộc tiếp tục đào đất.
Nửa giờ sau, mặt đất rốt cuộc bị cô đào ra một cái lỗ.
Nhưng mà trong nháy mắt khi bị đào xuyên qua, toàn bộ đường hầm ngầm bỗng nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo bén nhọn.
Vốn dĩ Đường Thư Niên đang chăm chú theo dõi màn, đồng tử chợt co rụt lại theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Một họng súng tối om, đang thông qua một cái lỗ nhỏ, nhắm ngay hắn đầu.
Tiếng cảnh báo vang lên, cũng không khiến Tiểu Lộc phân tâm, cô giống như không nghe được gì cả, tất cả lực chú ý đều đặt lên người Đường Thư Niên.
Giờ phút này Đường Thư Niên thoạt nhìn có chút buồn cười.
Bởi vì cả người hắn đều mặc áo chống đạn rất dày, ngay cả đầu cũng đội một mũ chống đạn, bao lấy cả người khiến hắn giống như một con gấu mập mạp mà vụng về, động tác ngẩng đầu giống như rất khó khắn, làm mặt hắn đỏ lên.
“Angel!” Đường Thư Niên vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đang cầm súng, chỉ dựa vào cái tay kia, hắn liền biết, sát thủ xếp thứ hai toàn thế giới đã tìm đến!
Nhưng Đường Thư Niên rất nhanh liền nhớ tới trang bị cả người mình, hắn cười ha ha: “Angel, cô giết tôi đi! Cô nổ súng đi!”
Ít nhiều hắn đã sớm có chuẩn bị, mặc áo chống đạn, hiện tại kể cả là loại đạn nào cũng không thể phá hỏng trang bị cả người hắn!
Tiếng cảnh báo vẫn kêu vang như cũ, trong phòng của Đường Thư Niên thiết kế một hệ thống cảnh báo, chỉ cần có người đụng tới tường phòng hệ thống cảnh báo sẽ lập tức vang lên.
Tuy căn phòng này không phải đặc biệt chắc chắn, nhưng có hệ thống báo động, ai vừa tiến vào cũng sẽ kích hoạt hệ thống báo động, hắn cũng có thể đúng lúc phản ứng lại.
Tay trái Tiểu Lộc cầm một khẩu súng, ngắm vào Đường Thư Niên, súng ở tay phải không ngừng nã đạn —— trong gian phòng ngầm không ngừng có người xông vào muốn giết chết cô.
Sau khi súng ở tay phải hết đạn, súng ở tay trái nhanh chóng đổi sang tay phải, “Phanh phanh phanh” tiếng vang lên liên tục, cùng lúc đó, Tiểu Lộc từ trong ngực lấy ra một quả bom mini, sau đó ném vào cái lỗ nhỏ kia, ném xuống chân Đường Thư Niên.
Sau khi ném quả bom, Tiểu Lộc nhanh chóng chạy ra khỏi tầng hầm ngầm, súng trong tay vẫn nã đạn không ngừng.
Hai giây sau, tiếng bom nổ vang lên, chỗ lỗ nhỏ mà lúc nãy Tiểu Lộc ngồi, thình lình sụp xuống một mảng lớn!
Đường trong tầng hầm ngầm giống như mê cung rất có lợi cho việc chạy trốn của Tiểu Lộc.
Trí nhớ của cô ưu việt, đã sớm nhớ kỹ tất cả đường đi, từ lâu đã tính toán tốt đường chạy trốn.
Trên người cô còn một quả bom mini cuối cùng, có lẽ ở thời điểm mấu chốt, có thể giữ lại mạng sống của cô.